Thích Ngọc Tú chờ vài người nữa nhận xong rồi nói: “Chúng ta cùng nhau đi về thôi chứ?”

Vợ Trần Thất và vợ Đại Sơn đều đang xem rất náo nhiệt, cả hai đều cự tuyệt, Thích Ngọc Tú nói:

“Em phải trở về đây, lát nữa còn phải lên núi nhặt củi.

Vợ Đại Sơn sửng sốt: “Chuyện này lớn như vậy mà cũng không cản được chuyện chị lên núi sao?” Thích Ngọc Tú cười và nói: “Nhà chị và nhà em không giống nhau.

Lời này thật ra không hề sai, nhà của vợ Đại Sơn cũng không được cha mẹ hai bên giúp đỡ, nhưng chồng của cô ấy có sức lao động, mấy đứa con cũng đã lớn, đều có thể giúp đỡ việc trong nhà! Nhà Thích Ngọc Tú thì không được như vậy. Cô ấy nói: “Vậy được thôi, chị hãy mau về đi"

Thích Ngọc Tú cúi đầu hỏi ba đứa con nhỏ đứng bên cạnh: “Các con muốn về nhà hay là ở lại xem cho xong rồi về?"

Tiểu Bảo Châu do dự.

Tiểu Bảo Sơn nói: “Con muốn lên núi với mẹ"

Trong nhà còn có việc, là một đứa con trai sao có thể ở lại đây chơi mà không trở về nhà làm việc được chứ?

Tiểu Bảo Sơn đặc biệt hiểu chuyện: “Bảo Châu và Bảo Nhạc ở lại đây chơi đi, vừa đúng lúc chị Điềm Nữu cũng ở đây đó"

Điềm Nữu và em trai thật sự rất quan tâm đến mấy anh em Bảo Châu.

Tiểu Bảo Châu: “Em cũng muốn về nhà mà."

Cô bé dương cằm, nói: “Em cũng về nhà giúp đỡ một tay.

Tuy rằng cũng có một chút suy nghĩ muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng một đứa bé hiểu chuyện vẫn muốn về nhà giúp đỡ hơn.

Cô bé nói: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi.

Tiểu Bảo Nhạc nhìn cảnh tượng náo nhiệt, lại nhìn đến Trần Trân và mấy đứa bạn cỡ tuổi mình, thủ thỉ nói: “Con cũng về nhà"

Tiểu Trần Trân kéo Tiểu Bảo Nhạc, ánh mắt trông chờ: “Anh Bảo Nhạc đừng đi mà.

Thích Ngọc Tú mỉm cười: “Sao hai đứa làm giống như mấy người mười tám tuổi đưa tiễn nhau vậy"

Vợ Trần Thất: “Để thằng bé ở lại chơi đi, chút nữa chị đưa thằng nhóc về"

Thích Ngọc Tú nhướng mày.

Vợ Trần Thất có chút xấu hổ, tuy vậy vẫn nói: “Ở lại cũng không có vấn đề gì mà Nói một cách chính xác, cô chỉ không muốn con mình chơi cùng Bảo Sơn, còn những người khác trong nhà thì không sao, nhưng thật ra cô ấy không thể nào giữ mãi trong lòng.

Đối với hành vi này, Thích Ngọc Tú thật sự cũng không hiểu nổi, tuy nhiên lúc này cô không nói ra những điều đó, ngược lại cúi đầu hỏi: “Bảo Nhạc, con muốn ở lại đúng không?” Bảo Nhạc suy nghĩ một lát rồi lắc đầu từ chối, thằng bé nói: “Con muốn về nhà” Cô bé Trần Trân cảm thấy vô cùng mất mát, Bảo Nhạc lại kéo cô bé mà nói: “Ở đây nhiều người quá, chúng ta còn nhỏ như vậy, người lớn lại không ở đây, rất dễ bị người xấu bế đi Những người lớn đứng đó: "

Im lặng.

Chỉ biết im lặng.

Quả thật thằng bé đã tưởng tượng quá nhiều.

Tiểu Trần Trân nói: “Có mẹ em ở đây.

Lại chỉ tay về chỗ cách đó không xa: “Cha em cũng ở đây mà"

Tiểu Bảo Nhạc nói: “Nhưng mà có ở cũng không kiểm soát nổi nhiều trẻ con như vậy"

Tiểu Trần Trân: “À vâng, vậy ngày mai chúng ta lại cùng nhau chơi nhé."

Tiểu Bảo Nhạc gật đầu, đưa bàn tay nhỏ ra ngoéo tay với cô bé.

Trên đường trở về, Thích Ngọc Tú hỏi: “Sao con không ở lại?” Tiểu Bảo Nhạc bối rối nói: “Bởi vì con muốn chơi cùng với chị Khương"

Thằng bé bày tỏ: “Tuy rằng Trần Trân rất tốt, nhưng con thích chơi với chị Khương hơn. Tiểu Trần Trân thì lúc nào cũng có thể chơi cùng, nhưng nói không chừng thì ngày mai là chị Khương đi rồi. Thằng bé nói năng rất rành mạch, giống như đang kể chuyện. Thích Ngọc Tú: “Con đó nha, không được nói chuyện này ra ngoài.

Tiểu Bảo Nhạc lập tức ra dấu im lặng, thần bí nói: “Con hiểu mà!"

Cả gia đình trở về nhà, Khương Việt vẫn đang ngủ khò khò ở trong nhà, mặc dù tối hôm qua cô ấy ngủ không được, nhưng sáng hôm nay bận rộn đi tới đi lui một vòng, hiện tại thật sự rất mỏi mệt nên vừa đặt lưng nằm xuống giường là lập tức ngủ khò. Mấy mẹ con Thích Ngọc Tú trở về, cô ấy vẫn còn đang ngủ.

Thích Ngọc Tú: “Các con cũng đừng đi đâu xa, cứ đào đồ ăn ở gần đây, mẹ đi nhặt chút củi"

857 chữ

0.09401 sec| 2389.063 kb