Đôi mắt cô bé to và sáng lấp lánh.

Cô bé thừa biết đây là do chị Khương Việt quyên tặng, là mẹ mình hỗ trợ, cô nhóc nhỏ ưỡn cao ngực, cảm thấy vô cùng vinh dự. Cho nên vừa tan học, cô bé và anh trai lập tức nắm tay nhau chạy đến trước tiên, hai anh em chạy nhanh nhất!

Buổi sáng bọn trẻ đều đi học, đương nhiên sẽ không nhận được tin tức nhanh như người lớn, nhưng chỉ trong chốc lát, bọn trẻ đã biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Bọn chúng sắp có áo bông mới.

Áo bông mới thuộc về riêng mình!

Mấy đứa nhỏ đang tìm mẹ của mình, tò mò nhìn tình hình trước mắt, biết được mình sắp có quần áo mới thì cũng vui mừng đứng nhảy nhót tại chỗ.

Trẻ nhỏ được sở hữu quần áo mới, Chiêu Đệ cứ nghĩ chuyện này chắc chỉ là mơ.

Cô bé còn nhớ rất rõ, đời trước không hề xảy ra chuyện này, tại sao đời này lại có? Đúng là làm người ta không hiểu được. Nhưng mà mặc kệ như thế nào, cô bé cũng vui vẻ hơn thường ngày, thời tiết càng ngày càng lạnh, Chiêu Đệ cũng hy vọng có thể có áo ấm để mặc.

Hay nói một cách khác, tại sao lại có một sự kiện lớn như vậy xảy ra chứ?

Tại sao đời trước không có!

Tuy nhiên cô bé cũng biết, cô bé có thể trọng sinh thì không có nghĩa mọi chuyện sẽ lặp lại y như cũ.

Bác gái cả của cô bé không bị ngã gãy chân, năm thứ 3 Phụng Phụng cũng không ăn lương thực mốc meo mà bị ngộ độc thức ăn chết. Cho nên rất nhiều chuyện có thể từng xảy ra, nhưng lại hoàn toàn không giống nhau. Nghĩ như vậy, cô bé cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Rất nhanh, Chiêu Đệ đã bị ảnh hưởng bởi sự bàn tán xôn xao của những người khác, ghé đôi tai nhỏ chăm chú lắng nghe. Có điều, vào những năm 40, những chuyện như này thật sự không hề ít, nếu muốn nói có chuyện như vậy thì cô bé cũng không có chút nghi ngờ nào.

Các em nhỏ đều đi bên cạnh cha mẹ của mình, chờ đợi đến thời khắc được tự mình lựa chọn quần áo.

Tiểu Bảo Châu ghé vào tai anh trai, nghiêm túc nói: “Anh ơi, hai người chúng ta, không cần lựa chọn cái cùng màu sắc.

Bảo Sơn: “Sao vậy?"

Cậu bé nhướng mày, trông như một cậu con trai trưởng thành.

Tiểu Bảo Châu cười hề hề: “Chúng ta lựa chọn hai cái có màu sắc khác nhau, sau đó có thể luân phiên nhau mặc, như vậy giống như có hai bộ quần áo mới"

“À, đúng vậy!” Vợ Đại Sơn nhanh chóng giữ chặt Điềm Nữu bên cạnh, nói: “Con và em trai đừng chọn màu sắc giống nhau.

Điềm Nữu: “Con nhất định phải chọn cái màu đỏ"

Thằng con thứ ba: “Con lựa chọn màu xám, nhà chúng ta có ba người, mỗi người chọn một màu sắc khác nhau. Chờ khi con trưởng thành, anh trai cũng tiếp tục cao thêm nữa, đến lúc đó con có thể mặc lại quần áo của anh.

Thằng bé vui mừng rạo rực: “Như vậy con sẽ có ba bộ quần áo"

Tiểu Bảo Châu lắc đầu, cảm thấy thằng bé này tính toán có gì đó không hợp lý.

Cô bé cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ lạ.

Tuy nhiên cũng hơi ngại vì thằng bé đang rất vui vẻ, sau khi nghe bọn họ nói đại khái như vậy, vợ Trần Thất và một vài người phụ nữ khác cũng lập tức dặn dò con mình đừng chọn cùng màu sắc, như vậy xem như có nhiều quần áo hơn.

Cứ phân chia như vậy, rất nhanh đã đến lượt Điềm Nữu, cô bé phấn chấn vui vẻ đi theo mẹ vào trong.

Cuối cùng chọn một cái áo bông màu đỏ dài tới cẳng chân mang ra, vừa đi vừa cảm thán: “Con có được quần áo đẹp như vậy nè......

Tiểu Bảo Sơn lựa chọn cái màu xanh đen, Tiểu Bảo Châu lựa chọn cái màu đỏ sậm, hầu như tất cả các bé gái đều sẽ lựa chọn màu đỏ sậm. Mọi người đều không khác nhau mấy. Tiểu Bảo Nhạc vẫn còn rất nhỏ trong khi cái áo bông này có kích cỡ đồng đều là khá to, Tiểu Bảo Nhạc chọn cái áo bông nào cũng đều phết đất hoặc là đến mắt cá chân.

Tiểu Bảo Châu vỗ vai em trai, nói: “Bảo Nhạc, em còn phải cố gắng ăn thật nhiều cơm để vóc dáng được cao lớn hơn"

Tiểu Bảo Nhạc nghe xong, thận trọng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Được a 857 chữ

0.11411 sec| 2383.438 kb