Đại đội trưởng: “Trước tiên lấy ra một cái đi. Sau đó bắt đầu cho mọi người chọn” “Thằng bé nhà họ Trần tham gia quân ngũ rồi, hãy để lại cho thằng bé cái này......

“Để cha mẹ nhóc chọn đi, vốn dĩ đây là quyền lợi của thằng nhóc, hơn nữa tham gia trong quân ngũ thì cô gái kia cũng là người hoạt động văn nghệ trong quân đội, nhất định là sẽ vui vẻ khi chúng ta làm như vậy.

“Được thôi."

Mọi chuyện đều đã rõ ràng, mọi người mau chóng bắt đầu phân phát.

Dựa theo độ tuổi mà xếp thứ tự lựa chọn, con gái kế toán Lâm sinh vào tháng hai, theo thứ tự thì được xếp đầu tiên, ông ấy làm cha quyết định chọn cái lớn nhất màu đỏ sậm, ông ấy nhìn ngắm và ướm thử một chút, cảm thấy con gái mình mặc vào có thể tới cẳng chân, chắc chắn sẽ rất vừa vặn cho xem!

Năm nay con gái ông ấy kết hôn, vừa lúc cô dâu mới có thể được mặc áo đỏ thẫm.

Xếp thứ hai chính là cậu con trai tham gia quân ngũ nhà lão Trần, ông Trần và bà Trần nghĩ thế nào cũng không ngờ tới lại còn có chuyện này, hai ông bà tiến lên phía trước như hai người đang mơ. Lão Trần cao lớn, chắc chắn là mặc không vừa nhưng bà Trần thì có thể.

Người bà ấy nhỏ và gầy, lần đầu tiên có được một cái áo bông mới.

Bà ấy cũng muốn cái màu đỏ sậm, những người thời này không ai là không thích màu đỏ.

Bà ôm lấy một cái áo bông màu đỏ, ngón tay run run như người mắc bệnh Parkinson, rưng rưng nước mắt: “Tôi, tôi thật sự không nghĩ tới...... Đây là tôi được hưởng phước nhờ con trai sao?” Mọi người đều bật cười.

Tiếp theo là đến vợ Đại Sơn, đôi mắt vợ Đại Sơn cũng nhìn chằm chằm vào bộ quần áo màu đỏ sậm kia, tuy nhiên cô ta cũng biết, con mình không thể mặc bộ đó được. Hiện tại quần áo cơ bản chỉ có ba màu sắc.

Màu đỏ sậm, màu xanh đen và màu xám.

Cô quyết định lựa chọn cho con trai mình áo bông màu xanh đen, con trai cô cao một mét bảy hai, mặc cái này vừa đến đầu gối, rất là vừa vặn luôn! Không thể không nói rằng những bộ quần áo ở đây, phụ nữ mặc cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Vợ Đại Sơn nhận được quần áo thì đứng bên cạnh Thích Ngọc Tú vuốt ve, xuýt xoa nói: “Chị xem, chị nhìn kỹ cái chất vải này, ngay cả đường may cũng rất khéo nữa..."

Thích Ngọc Tú gật đầu.

“Chị xem chỗ này còn có một cái ngôi sao năm cánh nữa nè.

Thích Ngọc Tú mỉm cười.

Vợ Đại Sơn vuốt thử độ dày của bộ quần áo, ánh mắt cũng rất vui: “Bên trong có lót rất nhiều bông"

Thích Ngọc Tú khẽ cười.

Đây là do cô chọn giúp, cô biết chắc chắn mọi người sẽ thích.

Âm thầm bỏ ra công sức mà không để ai biết.

Lúc này, vợ Trần Thất cũng run run tiến lại gần, vừa thấy bọn họ lập tức kích động: “Mau sờ thử nữa đi, trông rất chắc chắn đó, kiểu này mặc sẽ rất bền cho xem.

Những người khác cũng bắt đầu nhận quần áo, ai cũng cảm nhận được áo bông này thật xịn, mọi người đều vô cùng vui vẻ. Cũng có không ít người ngưỡng mộ vợ Đại Sơn, con cái trong nhà lớn như vậy, nếu con trai không mặc, thì bọn họ cũng có thể lấy mặc.

Hơn nữa, một thời gian sau còn có thể lấy bông sửa thành cái đệm, vả lại quần áo này càng to thì bên trong càng có nhiều nguyên liệu.

Tuy nói cái này nhất định là phải để trẻ con mặc, nhưng sau này con cái lớn lên, không phải là có thể tùy ý xử lý rồi sao?

Mọi người đều thật sự phấn khởi, lúc này lại nghe thấy tiếng hò hét chạy bộ, một đám trẻ con chạy tới, dẫn đầu là Tiểu Bảo Châu, cô bé này nhỏ nhắn nhưng chạy rất nhanh, vèo vèo vèo, bím tóc bay lên bay xuống theo từng bước chạy, bên cạnh cô bé còn kéo theo anh trai Bảo Sơn.

Hai anh em kêu lên: “Mẹ ơi!"

Thích Ngọc Tú mặt mày vui vẻ, nói: “Hai cái đứa này thật là.

Tiểu Bảo Châu chạy vèo vèo, nhanh như một cái phi tiêu.

Tiểu Bảo Châu: “Mẹ ơi"

Cô bé ôm chặt lấy mẹ và nói: “Con đã nghe thầy Chu kể qua nên bọn con đều chạy tới đây.

835 chữ

0.11629 sec| 2390.148 kb