Trần Trân chưa bao giờ được mặc quần áo mới, cô bé ốm yếu vì vừa bị cảm, nhưng nghĩ đến mình sắp có một bộ quần áo mới thuộc về riêng mình, cô bé phấn khởi đến nỗi khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ bừng. Không chỉ có Trần Trân, rất nhiều trẻ nhỏ đều như thế, đều mặc lại quần áo cũ của anh chị, Tiểu Bảo Nhạc cũng như thế.
Hiện tại cuộc sống khó khăn, thế mà bọn nhỏ lại có một bộ quần áo mới thuộc về riêng mình. Ba người bọn họ đi vào đại đội, vừa vào đã thấy ở đây tấp nập cả một biển người, thật sự nói như vậy cũng không khoa trương chút nào, hình như tất cả mọi người đều lập tức tụ tập ở chỗ này. Những người phụ nữ đều dẫn theo con của mình, mấy người đàn ông có vẻ không liên quan đến chuyện này, nhưng cũng đến xem một cách náo nhiệt, chẳng lẽ hôm nay họ không lên núi làm việcsao? Không phải vậy. Chẳng qua là vì chuyện này cả đời cũng không gặp được mấy lần nên họ tò mò đến xem mà thôi.
Đa số người lớn nôn nóng bàn luận xem con mình mặc quần áo kích cỡ bao nhiêu, bên cạnh đó cũng có những người nóng lòng bàn luận xem rốt cuộc có thể là nhà ai đã vứt bỏ con gái.
Có mấy nhà “thật thật giả giả”, họ cứ như thể ruột gan cồn cào hết cả lên. Nhưng mà không thể lập tức hỏi rõ ràng rành mạch với đại đội trưởng, bây giờ càng không thể nói chuyện với bà hai Vương để hỏi về diện mạo của cô gái kia.
Tuy bà hai Vương là một người hay bép xép và nhiều chuyện, nhưng nhân phẩm thật sự cũng không tệ, ai vừa hỏi là bà lập tức cười ha hả, liếc mắt sang một bên mà nói: “Như thế nào? Liên quan gì đến các người? Hối hận rồi sao?"
“Đó là bà hai Vương, ngươi không biết ư, lúc ấy nhà nghèo nên không nuôi nổi con gái......” “Nói câu này có lẽ là nhà......"
Trong chốc lát lại nổi lên một cuộc tranh luận.
Con của Thích Ngọc Tú vẫn còn nhỏ, nên còn phải đợi một lát nữa, thật ra vợ Đại Sơn thì có thể nhận được rồi. Con cái nhà họ đều đã lớn đáng lẽ phải được xếp hàng trước nhất. Nhưng thật ra còn chưa hề bắt đầu, bọn họ còn đang bận sắp xếp lại quần áo.
“Kế toán, sao lại có dư nhiều hơn ba bộ quần áo?"
“Dư hơn ba bộ sao?"
“Tôi đã bàn bạc qua một chút về quần áo, nhưng số lượng người được thống kê và số lượng áo không khớp"
Đại đội trưởng và kế toán Lâm lập tức kiểm tra thêm một lần nữa, thật sự là có chuyện này, thật là trùng hợp, Khương Việt đã không mua vừa khít số lượng, theo như cô ấy nghĩ chính là, mua dư một chút để người to con hay người gầy cũng có thể mặc được, những người phụ nữ lại càng có thể mặc được.
Đại đội cũng có thể sử dụng, xem như là để hỗ trợ cho bọn họ.
Nhưng như thế lại khiến đại đội trưởng không quen, dư ra tới ba cái, không biết phải giải quyết như thế nào.
“À, tôi biết rồi, con trai nhà lão Trần, mùa xuân năm nay con trai ông ấy đi nghĩa vụ, nhưng thằng bé và con Đại Sơn là Lý Kiến Kỳ bằng tuổi nhau. Đều là mười sáu"
“Đúng đúng đúng, nhất định là có tính cho thằng bé một phần.
“Vậy là còn hai cái!"
“Lão Lâm, có phải ông già đãng trí rồi không? Khi nào thì con gái ông mới chuyển hộ khẩu đi?” Kế toán Lâm: “Hôm trước...... A, đúng đúng đúng, tôi còn chưa đi công xã báo.
Không đi công xã báo thì bên đó nhất định là có tên con gái ông ấy. Thu hoạch vụ thu xong thì con gái ông ấy kết hôn, tuy rằng còn chưa đăng ký, nhưng ở đây bọn họ đều làm như thế, cho chuyển hộ khẩu đi trước. Nhà nhà ai nấy đều làm như vậy.
Kế toán Lâm đột nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ, vừa rồi ông còn tiếc nuối sao con mình lại kết hôn vào năm nay, bây giờ lại cảm thấy con gái ông thật sự quá may mắn, không ngờ rằng còn có chuyện tốt như vậy! Đây thật đúng là quá may mắn.
Ông ấy hí hửng mừng rỡ, nói: “Vậy là còn dư một cái, còn thiếu một người nữa"
Cái cuối cùng này, bọn họ thật sự không thể tìm ra là của ai, đương nhiên là tìm không ra rồi, vốn dĩ là Khương Việt mua thừa mà.
830 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo