Mặc dù mười mấy năm sau chính sách có khác biệt, nhưng trong giai đoạn mười mấy năm này tem cũng bị hạn chế ít nhiều.
Nhưng nếu lấy ra bán ở thời đại của Khương Việt thì sẽ khác, hơn 50 năm sau, nói chính xác là 54 năm, giá tiền thật sự sẽ rất cao.
Khương Việt giúp cô bán tem ở thời đại của cô ấy thì có thể đổi thành tiền, bọn họ ở quá khứ cũng có thể đổi thành vàng thỏi, cô cất giữ ở đó, đợi đến lúc cải cách mở cửa, lấy ra đổi sẽ không có vấn đề gì. Có thể nói đây thật sự là một phương thức ổn thỏa.
“Đến lúc đó em sẽ hỏi cẩn thận, nếu là hàng hiếm, em sẽ không bán mà để chị cất giữ, còn nếu chỉ là tem bình thường em nhất định sẽ giúp chị bán đi Lúc nào Khương Việt cũng suy nghĩ cẩn thận, Thích Ngọc Tú gật đầu đồng ý.
“Tú Nhi! Tú Nhi!” Bên ngoài rào tre truyền đến tiếng kêu thống thiết, Thích Ngọc Tú: “Mẹ kiếp"
Cô bước ra cửa, nói: “Ai đó?"
Vợ Đại Sơn và vợ Trần Thất cùng nhau tới, lúc này vợ Trần Thất bất chấp việc Bảo Sơn không may mắn, chạy tới nhà bọn họ, hai người họ phấn khởi vẫy tay: “Mau đến đại đội, có tin rất tốt"
Thích Ngọc Tú mỉm cười, nói: “Được.
“À, nhớ đem theo Bảo Nhạc đi, chia quần áo"
Thích Ngọc Tú giả vờ ngạc nhiên: “Chia quần áo?"
“Thôi nào, vừa đi vừa nói chuyện, mau nhanh lên Thích Ngọc Tú: “Được."
Cô vào nhà bế Bảo Nhạc, nói với Khương Việt: “Tôi sẽ khóa cửa từ bên ngoài, cô ngủ một lát đi.
Khương Việt cười ha ha, ra dấu “ok”.
Thích Ngọc Tú ôm Tiểu Bảo Nhạc bước ra cửa, thấp giọng nói: “Con nhớ đừng nói trong nhà có người."
Bảo Nhạc dạ một tiếng, thằng bé còn nhỏ không hiểu chuyện này lắm, nhưng dường như đứa trẻ này có chỉ số thông minh cao hơn rất nhiều so với những đứa trẻ khác, tuy rằng biết chuyện này có vẻ kỳ quái, nhưng những lời mẹ nói, nó đều ghi nhớ trong lòng.
Suốt dọc đường đi, vợ Đại Sơn và vợ Trần Thất đều rất phấn khởi. Bọn họ đã sống hơn ba mươi năm, đều chưa từng gặp loại chuyện tốt như thế này! “Chị biết không? Chị biết thế nào là may mắn không? Một năm nữa thôi, chỉ một năm nữa thôi là đứa con lớn của em sẽ không được, năm nay thằng nhóc vừa đúng mười sáu tuổi. Vừa đúng lúc! Ha ha ha ha!"
Vợ Trần Thất cũng phấn khởi quơ chân múa tay: “Trần Khả nhà chị cũng vừa lúc mười sáu.
Thích Ngọc Tú nhìn bộ dạng thích thú của bọn họ, cô cũng bật cười theo.
Điều này không liên quan gì đến cô, vốn dĩ cô cảm thấy trẻ con là dưới mười tuổi, dù sao thì lúc đại đội bọn họ làm việc cũng lấy dưới mười tuổi làm tiêu chuẩn. Nhưng Khương Việt cảm thấy dưới 18 tuổi, vị thành niên thì đều là trẻ con.
Nhưng mà nếu thật sự lấy dưới 18 tuổi thì có quá nhiều người, số quần áo họ chuẩn bị sợ là phải nhiều hơn rất nhiều!
Không ngại việc chuẩn bị quần áo, nhưng việc khuân vác thì mới đáng lo ngại.
Cuối cùng hai người họ quyết định chọn mười sáu tuổi.
Thật sự không ngờ tới, đúng là trời xui đất khiến.
Vợ Đại Sơn và vợ Trần Thất đều vui mừng muốn bay lên trời.
“Thật là quá may mắn!"
Hôm nay là một ngày vô cùng náo nhiệt.
Đột nhiên lại xảy ra chuyện tốt như vậy khiến mọi người đều ngỡ ngàng, lúc này vợ Trần Thất đã không còn nhớ đến chuyện phải tránh xa Thích Ngọc Tú một chút, cứ luôn miệng bắt chuyện với cô: “Trần Khả nhà chị còn đang học ở trường, không biết quần áo chị chọn nó có thích hay không nữa. Đại đội nói tốt nhất là dẫn bọn trẻ theo để bọn chúng tự chọn, còn nếu đã lấy đi rồi thì bọn họ không cho phép đổi lại, nhưng bây giờ Trần Khả không có ở nhà, trong lòng chị cũng không biết phải làm thế nào"
Vợ Đại Sơn đi bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, nói: “Đúng là không biết làm thế nào thật, thằng con lớn nhà em cũng không có ở nhà. Nhưng mà em đã nghĩ kỹ rồi, cứ lựa chọn cái lớn nhất để con em còn có thể mặc lâu dài"
“Đúng đúng đúng, trẻ con còn cao lớn thêm nữa.
“Nhưng mà thông báo là xếp hàng từ lớn đến nhỏ, đợi mấy đứa lớn nhận xong rồi thì chắc cũng vừa lúc bọn nhỏ tan học.
Thích Ngọc Tú yên lặng nghe hai người họ nói chuyện, bản thân cô không có gì để nói, trong khi đó Tiểu Bảo Nhạc và Trần Trân nắm tay nhau cùng đi, nói: “Chúng ta sắp có quần áo mới"
849 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo