Đúng vậy, nếu nhà nào lấy quần áo mà không cho con gái mặc, như vậy sau này sẽ không còn có cơ hội hưởng chuyện tốt thế này nữa, vậy thì mọi người biết phải làm sao rồi chứ?
Nếu làm sai nguyên tắc chắn chắn sẽ làm liên lụy đến người khác.
Kẻ nào phạm phải chính là muốn tìm đường chết, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến chuyện tốt của chúng ta.
“Đại đội trưởng, ông yên tâm đi, chúng tôi đều sẽ để ý thật kỹ, nếu nhà nào dám làm chuyện này, Vương lão tứ tôi là người đầu tiên không đồng ý.
Bà hai Vương: “Nếu để tôi biết được, tôi sẽ đứng trước cửa nhà hắn mắng hai năm. Thiếu đạo đức cũng không thể liên lụy đến nhà của chúng ta, nhà của chúng ta cũng không ngược đãi con gái.
“Phản đối! Phản đối!"
“Nếu ai liên lụy chúng ta, nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng!"
Đại đội trưởng gật đầu, nói: “Được rồi, như vậy bây giờ chuẩn bị bắt đầu nhận quần áo, chúng ta sẽ phát từ lớn đến nhỏ, tốt nhất là hãy dẫn con cái đến đây. Quần áo màu sắc nào cũng đều có, con trai thì lựa chọn màu sẫm, con gái thì lựa chọn màu sắc tươi đẹp. Tôi đọc tên, đến đây ký tên hoặc là ấn dấu tay"
Khương Việt và Thích Ngọc Tú đi cùng nhau, hai người một lần nữa về tới đỉnh núi, nhà của Thích Ngọc Tú, Khương Việt thở dốc, vuốt mặt và nói: “Em cảm thấy lo lắng quá!"
Thích Ngọc Tú: “Cô đã làm rất tốt rồi.
Khương Việt cười hì hì: “Vẫn là nhờ chị hiểu biết về người trong thôn! Đại đội trưởng, bà hai Vương, người nào chị cũng suy đoán đúng cả.
Thích Ngọc Tú nói bà hai Vương nhất định sẽ sớm bước ra, sau đó đi gọi người. Qua thật trúng phóc.
Thích Ngọc Tú nói đại đội trưởng sẽ tin tưởng vào lý do uỷ thác này, cũng đúng luôn. Thích Ngọc Tú nói bà hai Vương sẽ tò mò nghe lén, vẫn là không lệch đi đâu được.
Ngay cả cuối cùng đại đội trưởng sẽ đưa cô ấy đến cửa thôn cũng đều đúng nốt. Chuyện đưa áo khoác quân phục đều là bọn họ chuẩn bị từ trước, thuận tiện để Khương Việt tìm lý do chạy mau. Đương nhiên cũng nên là thiệt tình cho tặng đại đội trưởng.
Theo quan điểm của Thích Ngọc Tú, dù đại đội trưởng có ngàn vạn cái khuyết điểm cũng không thể thắng nổi một cái ưu điểm ở ông. Lúc phong trào ở thôn khác tan rã, đại đội bọn họ vẫn đứng vững; Ba năm nay, ở thôn khác có rất nhiều người chết đói, nhưng thôn bọn họ không có, đây đều là nhờ đại đội trưởng làm việc thoả đáng.
Ở công xã, thôn bọn họ không được xem là thôn tốt nhất, nhưng xã viên thôn bọn họ thì những người khác khó mà so sánh được.
“Em cảm thấy em đã có thể chụp một bức ảnh” Khương Việt hạ quyết tâm. Thích Ngọc Tú cười dữ dội, cô nói: “Đương nhiên là cô có thể chụp” Khương Việt: “Ha ha, vậy chị nghĩ là em diễn sao? Em cũng chưa diễn được nhiều mà. Nhưng mà lần này thật sự muốn diễn quá. Thích Ngọc Tú thuận miệng an ủi, cô nói: “Nói không chừng cô vừa quay về thì lại có” Khương Việt gãi đầu: “Cũng khó nói lắm, nhưng mà công ty của em thật sự khá tốt, em chịu rất nhiều áp lực, vốn dĩ cũng không định nghỉ ngơi mà chỉ làm chậm trễ công việc, nhưng công ty nhất quyết cho em nghỉ năm ngày, buộc em nhất định phải về nhà nghỉ ngơi. Này, chị nói xem em không trở về nhà thì em sẽ không thể theo chị tới đây. Ha ha ha, tất cả đều là do ý trời.
Thích Ngọc Tú: “Đúng vậy!"
Khương Việt: “À đúng rồi, em còn cầm của chị một trăm đồng tiền......
Cô ấy ngượng ngùng, một trăm đồng tiền lúc này, có khả năng mua được rất nhiều thứ, hai trăm đồng tiền là có thể mua được một cái nhà ở công xã rồi!
Thích Ngọc Tú: “Không sao, cô cũng đã giúp tôi rất nhiều! Hơn nữa, cô có hứng thú làm chuyện tốt như vậy, tôi lại không thể làm một chút sao? Với lại, tối hôm qua không phải cô còn nói muốn giúp tôi bán bộ sưu tập tem sách sao? Chúng ta là đang giúp đỡ lẫn nhau.
Vừa nghe cô nói như vậy, Khương Việt cũng gãi đầu cười, vui vẻ nói: “Đợi em trở về sẽ lập tức liên hệ, bảo đảm bán cho chị một giá cực tốt"
Sưu tập tem là để kiếm tiền, nhưng ở bên này Thích Ngọc Tú không thấy có cái phiên bản tem nào quý, giá cao nhất định là không bán được.
887 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo