Nhà nào đông con thì vui mừng phấn khởi, nhà nào ít con thì cảm thấy mệt mỏi chán chường. Nhưng có người tặng đồ miễn phí, dù thế nào cũng là chuyện tốt. Ngoài chuyện mừng rỡ vì được tặng quần áo, cũng có người xôn xao bàn tán, suy đoán xem rốt cuộc là nhà ai đã vứt bỏ con gái. Những người không vứt bỏ con cái trong lòng thật sự rất khinh thường, nói chuyện cũng không hề khách khí: “Người này tâm địa ác độc, không xứng đáng có cô con gái có tiền đồ như vậy. Cứ nhìn mà xem, tùy tiện quyên tặng nhiều áo bông thế này, người bình thường có làm được không?” “Ái chà, nếu như không có kẻ thiếu đạo đức kia, làm sao chúng ta có được những thứ tốt thế này? Chúng ta có được xem là đi theo nhặt đồ tốt không?"

“Con gái người ta là tích đức làm việc thiện.

“Nhưng mà, làm người thì phải an phận, dù biết nhà nào có con gái tốt như vậy cũng vô dụng, cô ấy sẽ không bao giờ nhận bọn họ nữa!"

Đương nhiên cũng có một câu tục ngữ nói rằng: “Thế gian đều là cha mẹ, nếu có điều kiện ai lại muốn vứt bỏ con cái? Làm sao có thể mang theo thù hận như vậy được?"

“Ừ ha, cô gái này tính tình quá cứng cỏi, làm như thế cũng không nên.

“Cũng không hẳn là vậy, cô ấy không nhận cha mẹ, vậy làm sao có người chống lưng cho cô ấy?"

“Này, thím Điền, bà ghét người ta thì đừng nhận đồ của người ta. Muốn nhận đồ của người ta mà còn nói xấu họ, làm người khác cười nhạo bà là kẻ tham lam. Hơn nữa, sao bà biết người ta cần có người chống lưng? Bản thân người ta đã rất lợi hại rồi kìa"

“Đúng vậy, trong thôn chúng ta, làm gì có nhà nào có thể mua được nhiều quần áo như vậy đâu chứ?"

“Dù mua nổi thì cũng không dễ gì kiếm được nhiều quần áo như thế, lại có thể chuyển quần áo tới đây nữa ư? Mấy ngày trước trời còn đang mưa to kia kìa!"

“Chẳng lẽ là nhân vật lợi hại nào sao?"

“Cái này thì ai mà biết được!"

Ngoài những giọng nói này, có một số người thật sự vứt bỏ con cái, trong lòng cũng có tính toán, biết bà hai Vương đã gặp Khương Việt nên bèn hỏi: “Cô gái kia hình dáng trông như thế nào?"

“Đúng vậy, cô gái kia bao nhiêu tuổi rồi?"

“Ui, bà Hứa, sao bà lại nóng lòng vậy, theo như tôi nhớ thì hai mươi năm trước nhà bà có vứt bỏ một đứa con gái!"

“Đúng là có vứt, nhưng là bà của tôi vứt, chứ đâu phải tôi!” Dù sao người cũng đã chết, có hất nước bẩn thế nào cũng được, rõ ràng không phải là bà ấy vứt mà.

“Bà Vương, hình như nhà bà cũng vứt con mà phải không?"

Đại đội trưởng và kế toán dẫn theo vài người tới đại đội phát quần áo, vừa ra tới nhìn thấy đại đội náo nhiệt như một cái chợ buôn bán, người khác thì lại tất bật cả một buổi sáng, còn những người này từ nãy đến giờ lại ở chỗ này thì thầm điều tra, thật sự không hề ngừng nghỉ một giây phút nào, lúc này cũng không hề lắng xuống.

Ông nói: “Được rồi, tất cả yên lặng một chút đi!"

Ông nói: “Cứ dây dưa nói chuyện mãi đến bao giờ mới xong!"

Mọi người sau đó đều im phăng phắc.

Đại đội trưởng: “Nếu mọi người đều tới rồi, chuyện này tôi cũng không có gì phải giấu diếm, bây giờ tôi nói qua một chút về yêu cầu để được nhận quần áo......"

Đại đội trưởng không hề khách khí, nói một tràng, nói xong, uống một ngụm nước, rồi lại nói tiếp:

“Chỉ cần để tôi phát hiện ai không tuân thủ quy tắc, nhất định sẽ tịch thu lại quần áo. Hơn nữa sẽ không có lần sau"

“Gì? Lần sau?"

“Đại đội trưởng, cô gái kia có thể còn mang đồ tới sao?"

“Thật là quá tuyệt vời!"

Mọi người lại ríu rít lên, khiến cho đại đội trưởng muốn mắng người.

Ông nói: “Đủ rồi, mọi người trật tự lại đi!"

Ông nhìn quanh một vòng, nói: “Tôi nói cho các người biết, bởi vì đồng chí Khương là đứa con gái bị vứt bỏ cho nên cô ấy hận nhất là trọng nam khinh nữ, chúng ta nhận đồ của người khác, nếu giở trò không tuân thủ quy tắc, đại đội trưởng tôi đây sẽ vì lợi ích của những người khác trong đại đội mà kiên quyết không tha cho người nào vi phạm"

Mọi người nghe xong đều trở nên rất nghiêm túc.

867 chữ

0.11538 sec| 2396.648 kb