Đại đội trưởng nhanh chóng lấy lại quần áo, nói: “Chờ một lát rồi cùng nhau phân chia, mọi người không ai được lấy trước.

Kế toán Lâm lặng lẽ kéo đại đội trưởng: “Đại đội trưởng, quần áo này nhất định phải phân cho trẻ con sao? Mấy cái này người lớn cũng có thể mặc..."

Đúng là chúng có kích cỡ không hề nhỏ.

Đại đội trưởng lập tức nghiêm mặt nhìn kế toán Lâm, nói: “Đương nhiên là chỉ có thể phân chia cho trẻ con, người ta đã chỉ đích danh nói là họ muốn phân cho trẻ con không thấy sao mà còn nói như thế! Hơn nữa, người ta cũng nhấn mạnh nhất định phải tuân theo quy tắc, nếu biết người lớn nhà nào tham lam giành lấy quần áo trẻ con hoặc có những hành vi trọng nam khinh nữ, sau này đại đội sẽ không có được đợt quyên góp tốt như thế này nữa đâu?

Kế toán Lâm sửng sốt, với kinh nghiệm nhiều năm làm việc với đại đội trưởng, ông vội hỏi: “Còn có lần sau cơ ạ...... ?"

Đại đội trưởng: “Đồng chí Khương không nói thẳng nhưng trong lời nói của cô ấy thì có ý này. Hơn nữa, cô ấy có thể tìm người tra được hộ tịch ở thôn chúng ta, ông cảm thấy cô ấy có phải là người bình thường không? Người ta đã có lòng hỗ trợ, chúng ta không thể làm mấy trò vụn vặt khó coi, như vậy sau này ai lại đến đây giúp đỡ cho thôn mình nữa chứ?"

“Cô gái kia là...... ?"

“Nói là đến từ đoàn văn công, chắc cũng phải là lãnh đạo gì đó, bằng không sao có thể tìm được nhiều áo bông như vậy"

“Đúng đúng đúng, trẻ con dưới mười sáu tuổi ở thôn chúng ta tính ra cũng phải hai trăm người, một lần có thể tìm được nhiều quần áo như vậy, quả nhiên cũng không phải là người bình thường"

Kế toán Lâm phản ứng ngay lập tức. Những gì ông nói trước đó cũng không phải do ông cảm thấy nên chia cho người lớn.

Mà là người lớn là lực lượng lao động chủ yếu trong nhà, người lớn khỏe thì trẻ con mới có được cuộc sống tốt.

Tuy nhiên suy nghĩ của ông sau đó lại nhanh chóng thay đổi, đây không phải là đồ của bọn họ mà là đồ của người ta quyên tặng, đương nhiên người quyên tặng muốn cho ai thì nên nghe theo người đó.

Đồng thời, ông cũng cảm thán: “Cũng không biết đây là cô gái nhà nào nhỉ"

Đại đội trưởng: “Có trời mới biết được ấy chứ!"

“Cũng không ngờ có một cô con gái lợi hại như vậy!"

Đại đội trưởng nói: “Chuyện này cũng phải xem lại, nếu cô ấy là người trong thôn chúng ta thì chắc gì đã có năng lực như hiện tại.

“Thật sự đúng là vậy"

“Còn một điều nữa, nếu đã nhận được quần áo thì nhất định phải để cho trẻ con mặc, nếu tôi biết nhà nào không cho trẻ con mặc, sau này sẽ không có những chuyện phân chia cho nhà đó nữa. Trong nhà cũng không được có sự phân biệt đối xử giữa con trai và con gái. Đừng nghĩ đến chuyện chỉ cho con trai mặc mà không cho con gái. Nếu bọn họ dám làm như thế, tôi dám đòi lại quần áo đã cho về. Thật không biết xấu hổ, không thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy! Thêm nữa, sau này nếu có được chuyện tốt như vậy thì cũng không tới lượt bọn họ có phần. Tôi nói với ông, điểm này nhất định phải làm cho chuẩn xác.

Đại đội trưởng nói như vậy, kế toán Lâm cũng đã hiểu, ông gật đầu: “Thật sự mà nói, đồng chí Khương kia chính là vì mình là một đứa con gái bị vứt bỏ, nếu để cô ấy biết có người trọng nam khinh nữ nhận đồ của cô ấy, chỉ sợ sau này không còn quyên góp cho chúng ta như vậy nữa. Chúng ta không thể bỏ một miếng thịt hỏng vào nồi nước được.

Đại đội trưởng gật đầu, lại móc ra một trăm đồng tiền.

Kế toán Lâm: “Cái này là......"

Đại đội trưởng: “Cô ấy quyên tặng tiền cho trường tiểu học, nói là để mua cho mấy đứa nhỏ ít giấy bút"

Kế toán Lâm chân thành nói: “Cô gái này thật đúng là người có tiền?"

Đại đội trưởng: “Không có tiền mà mang đến những cái này sao? Ông nhìn xem mấy cái áo bông kia đáng giá bao nhiêu tiền?"

Kế toán Lâm suy nghĩ một chút, cảm thấy rối não vì tính mãi vẫn không xuể.

Không chỉ kế toán Lâm rối não, mà tất cả mọi người trong thôn cũng rối não theo.

Bà hai Vương thông báo có người tặng đồ, người trong thôn lập tức hiểu được có chuyện gì đang xảy ra. Mọi người đều đi vào Thôn Ủy Hội, xếp hàng chờ được phát đồ!

847 chữ

0.10345 sec| 2399.047 kb