“Huống hồ cái này cũng không phải thứ gì đáng giá. Với lại có câu này hơi khó nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi hận nhất là quan niệm trọng nam khinh nữ, nếu tôi biết những bộ quần áo tôi quyền tặng không được mặc trên người những người thật sự cần thì nhất định sẽ không có lần sau. Cô ấy cởi áo khoác quân phục ra. Xoa xoa tay rồi nói: “Thật sự là rất lạnh, tôi phải chạy đi nhanh đây!"

Nói xong cô ấy liền chạy như bay.

Đại đội trưởng: “Này cô..."

Ông muốn đuổi theo, nhưng Khương Việt chạy vụt đi rất nhanh, nhanh như một tia chớp.

Đại đội trưởng do dự một chút, thật sự không yên tâm khi để nhiều quần áo như vậy ở đại đội, ông suy nghĩ rồi tròng quần áo lên người, đại đội trưởng vốn là một ông già gầy gò, cái áo khoác thật sự quá rộng với ông. Ông mặc vào nhưng vẫn còn rộng cả khúc. Ông mặc áo khoác quân phục xong liền cảm thán một câu: “Áo này mặc vô thật là ấm"

Ông đi bộ quay về thôn, sau khi về đến thôn thấy xung quanh có vài người đang dòm ngó, ông lập tức mắng chửi: “Một đám người này muốn chết à! Sáng sớm mà làm gì vậy?"

Bà hai Vương vẻ mặt khôn khéo, cười ha ha: “Đại đội trưởng, chúng tôi đều đã biết......"

Đại đội trưởng:

Ông chỉ vào bà hai Vương, nói: “Chị hai, chị nói xem, chuyện gì đang xảy ra vậy, chị thật sự không sợ thiên hạ nổi loạn đúng không? Có những điều nên nói cũng có những điều không nên nói, thật đúng là muốn làm tôi tức chết mà!"

Bình thường đại đội trưởng luôn mắng chửi người khác không thương tiếc, nhưng bà hai Vương này là chị gái của đại đội trưởng, ông vẫn phải giữ mặt mũi cho bà ấy.

Bà hai Vương nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trên người đại đội trưởng, nói: “Cái áo khoác quân phục này......"

Đại đội trưởng ưỡn ngực tự hào, nói: “Đây là của cô gái kia cho tôi, nói là tôi làm việc vì người trong thôn, quá cảm kích nên đã tặng tôi!"

Bà hai Vương: “Úi giời!"

Bà sững sờ, đồ tốt như vậy lại có thể tùy tiện tặng người khác sao?

Lúc này, kế toán cũng chạy tới: “Đội trưởng, sao tôi lại nghe nói có chuyện gì...... Ôi, ông bạn già, bộ áo này trông cũng không tồi nha!"

Đại đội trưởng: “Nếu mọi người đều đã biết thì tôi cũng không giấu. Có một nhà hảo tâm quyền tặng cho thôn chúng ta một số quần áo, đương nhiên, người đó chỉ định đây là quyên tặng cho trẻ con trong thôn. Này kế toán, ông mau đi thu thập hộ tịch một chút, thống kê danh sách những đứatrẻ dưới mười sáu tuổi. Mặt khác, các người hãy đi thông báo cho các gia đình trong thôn đi.

"Hå?"

Kế toán Lâm: “Trong danh sách sao ạ?"

Đại đội trưởng: “Đúng vậy, nhớ là đừng có thống kê sai, người ta đã điều tra hộ tịch của thôn chúng ta rồi mới quyên tặng quần áo đó."

“Tôi biết rõ rồi a Rất nhiều người cho rằng lúc này mọi người đều sẽ không khai báo hộ khẩu, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại, cứ nhà nào sinh con, việc đầu tiên phải làm là nhanh chóng đi khai báo hộ khẩu. Tất cả là vì cái gì?

Tất nhiên là nhờ làm vậy thì mới có được lương thực và quần áo!

Vừa mới sinh con thì ngay lập tức phải chiếm một chỗ trong chính sách.

Chỉ những ai có tên trong hộ khẩu mới được cấp lương thực, cho nên sẽ không có ai lười đi khai báo.

Vậy nên đại đội trưởng không lo lắng về điều này, thậm chí ông còn chưa xem quần áo trông như thế nào, ông mở một cái túi ra, lập tức nhìn thấy một cái áo bông màu xanh đen, không có kiểu dáng gì đặc biệt, ở hiện đại người ta nói nó quá bình thường, nhưng ngay lúc này nó được xem là rất mới lạ.

Màu xanh đen, trên ngực có thêu hình ngôi sao năm cánh.

“Cái áo này trông cũng tốt quá.

“Ai da, áo này còn có cả màu đỏ sao?"

Bà hai Vương lập tức nhìn sang một cái áo khác, hào hứng nói: “Áo bên kia cũng thật là đẹp"

Bà kêu lên: “Con gái nhà tôi mười lăm tuổi, con bé cũng ở trong danh sách, con bé cũng có thể được chia phần đúng không? Cái này, nhà tôi muốn cái áo này!"

877 chữ

0.10504 sec| 2400.203 kb