Khương Việt khẽ cười, nói: “Tôi chỉ là góp một chút sức lực mà thôi.

Những lời hai người nói với nhau, bà hai Vương đứng nép bên ngoài cửa sổ đều nghe thấy rõ ràng, bà cố gắng che miệng, không ngờ mình lại nghe được bí mật lớn như vậy. Bà lập tức suy nghĩ, cân nhắc xem cô gái này bao nhiêu tuổi, lúc ấy nhà nào đã vứt bỏ con gái?

Cô gái ngoan ngoãn này e là không hề đơn giản.

Khương Việt chỉ chốt lại hai câu: “Tôi là quân nhân nghệ sĩ, bạn tôi còn đang đợi tôi ở bên ngoài, tôi không thể nán lại đây lâu, đại đội trưởng, những việc này xin phép làm phiền ngài.

Đại đội trưởng: “Cô phải đi ngay bây giờ sao?"

Khương Việt: “À còn cái này nữa, đây là một trăm đồng tiền!"

Cô ấy móc ra mười tờ tiền, nói: “Một trăm đồng tiền này là tôi quyên góp cho trường học, tôi tới đây vội nên không kịp mua giấy bút, tôi hy vọng một trăm đồng tiền này có thể cho mấy đứa nhỏ giúp đỡ thêm cho mấy đứa nhỏ trong việc học"

Đại đội trưởng thật sự không ngờ tới, ông nói: “Sao cô lại tin tưởng tôi đến như vậy?” Khương Việt cười, nói: “Tôi nói rồi, tôi đã hỏi thăm qua người khác về nhân phẩm của ngài.

Đại đội trưởng thấy mình được người khác đánh giá tốt thì trở nên ôn hòa hơn. Khương Việt: “Bây giờ tôi thật sự phải đi rồi, đại đội trưởng, có duyên chúng ta khắc sẽ gặp lại.

Đại đội trưởng: “Không biết phải xưng hô với cô như thế nào?"

Khương Việt mỉm cười, nói: “Thật ra gọi tôi là gì đều không quan trọng, nhưng mà tôi có thể nói cho ngài biết, tôi họ Khương"

Đại đội trưởng: “Cảm ơn cô, đồng chí Khương"

Khương Việt xua tay, nói: “Tôi đi trước đây, tất cả phải làm phiền ngài rồi."

Đại đội trưởng: “Để tôi tiễn cô ra ngoài.

Khương Việt lắc đầu: “Không cần đâu, ngài vẫn nên nhanh chóng xử lý chuyện quần áo đi, thời tiết càng ngày càng lạnh, phân phát cho mọi người sớm hơn một chút để mọi người sớm được ấm áp hơn."

Đại đội trưởng: “Để tôi đưa cô ra cổng thôn Khương Việt: “Vậy cũng được.

Ông bước ra cửa, trở tay khóa cửa lại, hình như Khương Việt nghĩ ra cái gì đó, cô ấy nói: “Tôi còn một chút kẹo, tất cả đều cho ngài hết, làm phiền ngài nhiều như vậy, cảm ơn ngài.

Cô ấy tìm tới tìm lui, cuối cùng cũng tìm được hai gói kẹo lớn, đại đội trưởng cảm thấy ngại nên không nhận, nhưng Khương Việt nhất quyết nói: “Tôi không ăn kẹo, bởi vì rất sợ béo. Vốn dĩ tôi chuẩn bị để chia cho mấy đứa nhỏ, nhưng bây giờ có vẻ còn sớm quá, sáng giờ tôi chưa gặp được đứa nhỏ nào cả"

Đại đội trưởng: “Quả thật bây giờ còn quá sớm...... Cô công tác trong quân đội sao?” Khương Việt: “Đoàn văn công"

Đại đội trưởng gật đầu, cảm thấy không có gì sai, tuy ông là dân quê, nhưng đã làm đại đội trưởng được hai ba mươi năm, khả năng quan sát người khác rất tốt. Đồng chí Khương này nói chuyện và làm việc đều rất tự nhiên và hào phóng, ngón tay trắng nõn thanh tú, dáng người cao gầy, vừa nhìn là có thể đoán ra đây không phải người bình thường.

Chẳng qua sắc mặt và tâm trạng có hơi kém một chút, nhưng mà như thế cũng là hợp tình hợp lý, cô ấy về quê tìm người thân, trong lòng có chút hậm hực tức giận cũng không có gì lấy làm lạ.

“Ngài trở về đi, tiễn tôi đến đây là được rồi.....” Khương Việt cười: “Bạn bè tôi chờ tôi ở ngã rẽ ngay bên kia thôi."

Cô ấy do dự một chút, nói: “Đại đội trưởng, cái áo khoác quân phục này tôi để lại cho ngài, trên xe tôi còn có một cái. Cái này là tôi vừa nhận được lúc đi ra ngoài, đương nhiên nếu ngài cảm thấy tôi là phụ nữ......"

Đại đội trưởng vội vàng nói: “Tôi không dám có ý nghĩ như vậy, người lãnh đạo đều nói phụ nữ có thể vươn cao đến nửa bầu trời. Nhưng mà bộ quần áo này tôi không thể nhận, tôi mà lấy đồ của cô thì nhỡ xảy ra chuyện gì..."

Khương Việt: “Ngài đã làm rất nhiều việc để mang lại phúc lợi cho người trong thôn, chăm sóc cho rất nhiều gia đình. Một cán bộ tốt đặc biệt quan trọng, đừng nói là một cái áo khoác, cho dù tôi có phải bỏ ra thêm chút tiền, tôi cũng rất sẵn lòng"

822 chữ

0.09847 sec| 2389.141 kb