Sau một vạn lời cảm ơn, cô cười khổ rồi nói một cách chân thành: “Chẳng qua khi còn nhỏ cha mẹ tôi vứt bỏ tôi bởi vì tôi là con gái"

Đại đội trưởng: “"

Ông kinh ngạc, nhưng ông cũng biết những chuyện như thế này không hề ít. Nhìn tuổi tác của cô gái này, đúng là vào giai đoạn tương đối hỗn loạn, người bình thường không nuôi nổi con gái sẽ liền vứt bỏ trên núi. Có một số người sẽ đem cho người khác, tóm lại, những chuyện như thế này thật sự không ít.

“Vậy là cô trở về để tìm bọn họ?"

Khương Việt lắc đầu, kiên định: “Tôi không hề muốn tìm họ Cô ấy nói: “Thật ra tôi đã tra ra được quan hệ, tôi đã biết là ai, lần này tôi đến đây, chính là muốn nhìn xem hai con người nhẫn tâm kia trông như thế nào. Nhưng mà không ngờ rằng, vừa hay mọi người ở đây vừa trải qua một trận mưa to kéo dài mấy ngày liền"

Cô ấy ngẩng đầu, ánh mắt thành khẩn: “Tuy rằng tôi đã không còn là người của thôn này, nhưng nếu tôi đã đến đây, cũng coi như là có duyên phận. Cho nên tôi nghĩ cách tìm mua được một số áo bông"

Vốn dĩ đại đội trưởng đang ngồi ở chỗ của mình, lần này đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nhìn Khương Việt.

Khương Việt: “Tôi không quan tâm tới người lớn sống như thế, người lớn có tay có chân, muốn có cuộc sống tốt đẹp thì phải tự mình phấn đấu. Nhưng tôi thấy thương cho những đứa trẻ, tôi cũng từng là trẻ con ở đây...... Nếu không phải gặp được người tốt bụng, tôi sẽ không có cuộc sống hôm nay. Cho nên tôi sẵn sàng trở thành người tốt bụng. Tôi đã nhờ bạn bè tra qua danh sách mọi người trong thôn, chỉ cần là trẻ con dưới 16 tuổi, tôi đều chuẩn bị cho chúng một chiếc áo bông.

Tôi biết làm như thế chỉ như muối bỏ biển. Nhưng đây là tấm lòng của tôi, tôi hy vọng có thể mang lại một chút hiệu quả."

Đại đội trưởng: “!"

Ông vô cùng kinh hãi, thật sự không thể tin được những gì Khương Việt vừa nói.

Ông cứ nhìn Khương Việt như vậy một lúc lâu rồi mới nói: “Cô, cô... cô đangquyên tặng sao?"

Khương Việt cười nhạt, gật đầu nói: “Đúng vậy"

Đại đội trưởng bất giác chỉ vào mấy cái túi, nói: “Những cái đó đều là áo bông......” Khương Việt lại gật đầu, nói: “Tôi căn cứ hộ khẩu của mọi người trong thôn mà chuẩn bị, tôi không biết bao nhiêu hộ khẩu đó đã đủ bao gồm tất cả hay chưa, nhưng mà không còn cách nào khác, nếu thật sự đủ thì chỉ có thể nói là ý trời. Làm phiền đại đội trưởng phân phát một chút"

Đại đội trưởng nhìn Khương Việt mà không hề nhúc nhích, nói: “Cô......” Khương Việt lập tức nói: “Tôi sẽ không nói tôi là con nhà nào. Tôi nói thật với ngài, tôi biết, nhưng tôi sẽ không nhận lại bọn họ. Chỉ vì tôi là con gái mà bọn họ lại có thể làm ra chuyện vứt bỏ con cái như vậy. Từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ nhận lại bọn họ. Thập niên 60 hành trình 2 (canh ba hợp nhất) (tiếp theo)

Vốn dĩ đại đội trưởng muốn hỏi về chuyện quần áo, nhưng Khương Việt đổi chủ đề, ông cũng đành xoay theo, chỉ có thể nói: “Dù cô không nhận nhưng nhà nào vứt bỏ con cái, trong lòng họ nhất định tự biết......"

Khương Việt: “Cho nên tôi sẽ không lộ diện, tránh trường hợp bị bọn họ nhận ra. Nếu bọn họ nói ra đặc điểm nhận dạng của tôi rồi ăn vạ tôi thì sao? Tôi kiên quyết không cho phép mình có cha mẹ như vậy. Việc phân phát quần áo lần này đành phải làm phiền đại đội"

Cô ấy nói: “Tôi cũng biết chuyện này thật sự gây phiền phức cho ngài, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, nói không chừng sau này tôi vẫn còn muốn quay lại để quyên góp tiếp...... Cho nên bây giờ tôi càng không thể lộ diện.

Đại đội trưởng thở dài, nói: “Cái cô gái này"

Trong lòng Khương Việt thầm nói lời xin lỗi cha mẹ, cô chỉ là đang nói dối mà thôi!

Bản thân thật sự cảm thấy rất có lỗi! !!

Tuy nhiên đại đội trưởng lại nắm được trọng điểm trong lời nói của cô nhưng cô lại nói...... sau này còn có khả năng lại đến. Ông trầm mặc một chút, nói: “Được rồi, đại đội sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này, cô không biết đâu, lần này cô đã giúp đỡ chúng tôi một việc rất lớn.

838 chữ

0.33703 sec| 2392.711 kb