Bà mở to mắt, nhìn từ trên xuống dưới đầy vẻ thắc mắc.
Khương Việt mỉm cười, không nói gì.
Thấy cô ấy không nói gì, bà hai Vương lại nhìn những túi đồ trên mặt đất, rồi dứt khoát nói: “Cô chờ ở đây, để tôi nói con trai tôi đi gọi người giúp cô."
Khương Việt: “Cảm ơn bác"
Cô ấy móc từ trong túi ra một ít kẹo, đưa cho bà: “Tôi cũng không có mang theo thứ gì, bác ăn cái này cho ngọt miệng"
Cô ấy đã xem qua những ghi chép về niên đại này, chuẩn bị ít kẹo trong túi là chuyện nên làm.
Bà hai Vương hơi sửng sốt ngay sau đó bật cười, lộ hết cả hàm răng, vội vàng nói: “Như thế này thật là xấu hổ, chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy mà.....
Khương Việt không đợi bà hai Vương từ chối, nói: “Bác nhận đi"
Người hiện đại và người ở thời này không giống nhau, Khương Việt thật là rộng rãi, bà hai Vương nhìn sơ qua thấy cô xách rất nhiều túi, mỗi túi khoảng độ mười mấy hai mươi khối. Thật đúng là đáng kinh ngạc. Bà vui vẻ nhận lấy, nói: “Cô chờ ở đây, tôi đi gọi người.
Bà nhanh chóng chạy vào nhà, vội vàng túm lấy thằng con trai, nói: “Đi nhanh về nhanh"
Thằng con kêu lên: “Mẹ, mẹ gấp cái gì chứ! Mẹ nhìn mẹ xem...... Được rồi để con đi......"
Hắn đang kêu than ầm ĩ, bất ngờ nhìn thấy Khương Việt, ánh mắt chạm vào đôi mắt đang cười của cô, bỗng chốc đỏ mặt, toàn thân giống như bị mèo cắn đầu lưỡi, không nói lời nào nhanh chóng chạy vụt đi.
Một đứa bé trai cởi truồng đi theo sau bà già cũng lén nhìn Khương Việt, đứa trẻ này khoảng chừng bốn năm tuổi.
Khương Việt: “Bác à, đây là con trai của bác sao?"
Bà hai Vương: “Còn không phải sao? Nào, gọi dì đi con.
Đứa trẻ nhút nhát gọi một tiếng.
Khương Việt cười nói: “Thật là ngoan, cháu bao lớn rồi?"
Bà hai Vương: “6 tuổi rồi?
Khương Việt:
Quả nhiên, những đứa nhỏ ở đây trong không được cao lớn, lần đầu tiên cô ấy gặp Tiểu Bảo Châu cũng đoán sai tuổi tác của cô bé. Cô ấy mỉm cười nói: “Nhà bác thật là có phúc, có con cháu nối dõi tông đường"
Bà hai Vương nở nụ cười đắc ý, bà tò mò nhìn Khương Việt, hỏi: “Cô gái, cô tới tìm đại đội trưởng là có chuyện gì vậy?"
Tuy rằng vừa rồi Khương Việt không muốn nói, nhưng cũng không ngăn cản được tính hiếu kỳ của bà cho nên bà lại hỏi lại.
Bởi vì Khương Việt không quen với những tình huống bất đắc dĩ như thế này, cho nên cô ấy nói: “Thật sự cháu không tiện nói ra ạ.
Ánh mắt cô dừng lại trên người đứa trẻ, nói: “Tóm lại không phải chuyện xấu đâu ạ?
Bà hai Vương: “Hả?"
Hai người đang nói chuyện thì thấy đại đội trưởng vội vàng đi đến, ông nhìn Khương Việt, lông mày nhíu lại, nghiêm túc hỏi: “Chào cô, tôi là Thôi Kiến Quốc - đại đội trưởng của đại đội Được Mùa, không biết cô là......"
Khương Việt: “Chúng ta vào nhà nói đi, tôi có chút chuyện, không tiện nói ở ngoài như thế này.
Thôi Kiến Quốc xem xét Khương Việt từ trên xuống dưới, nghiêm túc nói: “Được rồi mau vào đi."
Ông mở cửa rào, lại nhìn thấy trên mặt đất có một đống túi, vẻ mặt trở nên khó hiểu. Khương Việt nói: “Anh trai, có thể giúp tôi đem cái này vào sân đại đội không?"
Con trai bà hai Vương vừa nãy đi kêu người không nói lời nào, đỏ mặt và bắt đầu xách túi vào giúp cô.
Đại đội trưởng: “Đây là?"
Khương Việt không trả lời ngay lập tức, nhìn thấy cậu thanh niên đang vội vàng giúp đỡ mình, cô nói: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ, tôi mời anh ăn kẹo"
“Không cần, không cần đâu...... Khương Việt lại nhất quyết giữ chặt hắn, nói: “Cứ nhận đi cho tôi vui"
Cô ấy không nói thêm nữa, đi theo đại đội trưởng vào văn phòng, đại đội trưởng hoàn toàn không quen biết cô gái này, nhưng nhìn biểu hiện của cô, chắc chắn không phải là người địa phương. Khương Việt hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đại đội trưởng, thật ra tôi là người của thôn chúng ta......"
Đại đội trưởng: “? ??"
Ông nghi ngờ nhìn Khương Việt, Khương Việt cười khổ, bày ra kỹ thuật diễn xuất tốt nhất trong đời, cảm ơn kinh nghiệm diễn xuất bấy lâu nay, cảm ơn những kịch bản xuất sắc, cảm ơn vì mình đang ở trong giới giải trí.
846 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo