Con người Khương Việt khá bình tĩnh, ăn một miếng trứng gà, lại húp một chén cháo, nói: “Em no rồi"
Thích Ngọc Tú:
Khương Việt: “Bây giờ còn quá sớm em không ăn nhiều được.
Thích Ngọc Tú cũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò Bảo Châu một chút, sau đó đưa Khương Việt ra ngoài, mặc dù nói là đưa Khương Việt tới đây xem thử nhưng thực tế những thứ có thể xem rất hạn chế. Dù sao thì Khương Việt cũng là một người xa lạ, vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây sẽ luôn thu hút sự chú ý của mọi người.
Chắc chắn Thích Ngọc Tú không thể đi cùng Khương Việt, nếu không sau khi Khương Việt đi rồi, Thích Ngọc Tú cũng không thể nói rõ lai lịch của cô ấy được.
Cho nên cô tuyệt đối không yên tâm để Khương Việt tự mình đi lại khắp nơi, chỉ có thể cố gắng để cô ấy đi dạo và ngắm nhìn một vài chỗ.
Hai người phụ nữ cùng nhau trở lại sơn động khiêng đồ đạc xuống núi, Thích Ngọc Tú nói: “Cô không cần quá khẩn trương, tôi sẽ trợ giúp cô, cô nói chuyện với đại đội trưởng xong lập tức đi ra ngoài đường thôn, tôi ở ngoài chờ cô, chúng ta sẽ vòng về trên núi"
Khương Việt nhẹ nhàng gật đầu, cô ấy nói: “Được"
Lúc lên núi toàn thân đều mỏi mệt nên Khương Việt không còn tâm tư nhìn ngắm xung quanh khắp nơi nữa. Lúc này, trong thôn còn rất mông lung và cũng không rộng lớn lắm, nhưng có thể thấy được ở đây phần lớn là nhà được xây bằng đá, còn nhà ngói thì rất xa mới có thể thấy một hai căn thật sự vô cùng hiếm.
Không biết từ bao giờ những ngôi nhà gạch lại hoàn hảo đến vậy.
Cuối mùa thu, gió thổi qua khiến cả người lạnh buốt, Khương Việt mặc áo khoác, người không cảm thấy quá lạnh nhưng trên mặt lại thấy lạnh lẽo vô cùng. Cô ấy nhẹ giọng hỏi: “Thôn mọi người có được tính là giàu có không?"
Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Không được tính, thật sự tôi cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào. Nhưng mà theo như tôi biết, thôn chúng tôi cũng được tính là ở mức trung bình, thậm chí nói một cách chính xác là trung bình cao. Cô nhìn bên kia đi, bên kia chính là trường học của Bảo Châu, năm này là có nhiều học sinh nhất, tổng cộng có hơn ba mươi đứa"
Sắc trời không được tốt cho lắm, nhìn từ xa có thể thấy khá là tan tác.
Cô có chút đắc ý, nói: “Quanh chỗ chúng tôi có ba đại đội, chỉ có đại đội chúng tôi là có trường học. Những đại đội khác đều không có, bọn họ đều phải đi học ở đại đội chúng tôi hoặc là đi học ở công xã."
Dọc đường đi, Khương Việt nghe Thích Ngọc Tú lải nhải hết chuyện này đến chuyện khác, nhờ đó mà có ấy có thêm một chút hiểu biết về một cái thôn núi nhỏ vào thập niên 60. Hai người đi vòng qua một vùng đất trũng ở thôn, cuối cùng cũng tới đại đội, hai người đặt đồ đạc xuống, Thích Ngọc Tú nói: “Tôi sẽ trốn ở phía sau đại đội, có việc gì tôi sẽ ra giúp cô."
Khương Việt mỉm cười đồng ý.
Cô ấy đứng trước cổng rào ở đại đội, vẫn chưa tiến vào trong, tò mò nhìn phòng ốc ở niên đại này, đôi khi người khác không thể giải thích được tại sao người lớn lại nói cuộc sống lúc này khổ sở. Cô ấy vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện không tệ như thế, nhưng bây giờ, cô được tới đây và nhìn qua một lượt, thật sự đã khiến cho Khương Việt sửng sốt ít nhiều rồi.
Cô ấy là một người nói nhiều nhưng lúc này đột nhiên trở nên im lặng thậm chí không biết nên nói cái gì.
“Cô gái, cô đây là...... Tôi thấy cô có chút xa lạ, phải chăng cô là người mới tới đây?"
Gần đại đội nhất chính là nhà của bà hai Vương, sáng sớm tinh mơ bà ra múc nước, nhìn thấy có một người đứng trước cửa đại đội, trên người mặc áo khoác quân phục, bên cạnh còn có rất nhiều túi. Bà tò mò đi tới, nhìn Khương Việt từ trên xuống dưới.
Khương Việt lấy hết khả năng diễn xuất xuất thần nhất của mình, mỉm cười và nói: “Chào bác, tôi đứng đây chờ đại đội trưởng Thôi Kiến Quốc"
Bà hai Vương chợt phát hiện ra: “Cô tìm lão Thôi à, cô là......"
834 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo