Khương Việt cười nói: “Được thôi"
Ba đứa nhỏ tò mò ngồi cạnh Khương Việt, Khương Việt cũng tò mò nhìn khắp nơi, cô ấy nói: “Cả nhà các em đều ở đây sao?"
Tiểu Bảo Châu mím môi, gật đầu, nói: “Đúng vậy ạ"
Không ở đây thì còn có thể đi đâu? Câu hỏi này thật là kỳ quái.
Cô bé nghiêng đầu, nói: “Vậy chị nghĩ chúng em sẽ ở đâu?"
Ngay sau đó, có chút chần chờ: “Chị muốn đi ra ngoài sao?"
Khương Việt: “Chị cũng không biết!"
Tiểu Bảo Sơn: “Vẫn là không nên đi ra ngoài, nếu không người khác nhìn thấy nhà mình có người lạ thì lúc đó khó giải thích lắm"
Đứa nhỏ này thật sự rất khôn khéo. Khương Việt cũng không phản đối, gật đầu nói: “Được, vậy chị sẽ không ra ngoài"
Đây là lần đầu tiên cô ấy tới đây nên vẫn còn lo lắng không biết sẽ đi đâu. Tuy cô ấy nói với Thích Ngọc Tú là du hành một ngày về thập niên 60, nhưng chỉ có bản thân cô ấy biết mình lo lắng như thế nào thôi. Cô ấy chạm vào giường đất, mắt nhìn vào bức tường quét vôi trắng. Thật sự có cảm giác thời gian không có gì khác biệt.
Khoảng thời gian khó khăn này, cô ấy chỉ được nghe qua, bây giờ mới có thể cảm nhận được.
Hóa ra thật sự khổ như vậy, cô ấy nhìn ba đứa nhỏ, ba đứa đều mở to hai mắt nhìn cô, Khương Việt bật cười, nói: “Sao vậy?"
Tiểu Bảo Châu: “Hôm nay chị Khương có gì đó rất khác.
Khương Việt: “Khác chỗ nào?"
“Chị trông vô cùng khẩn trương!"
Khương Việt: “! !!"
Sáng sớm hôm sau khi trời còn chưa sáng, Thích Ngọc Tú đã đánh thức Khương Việt dậy.
Thật ra, Khương Việt cũng không ngủ được, ở một nơi xa lạ như vậy, lại còn ở trong núi, Khương Việt có chút sợ hãi, vốn dĩ cô ấy sẽ cùng Thích Ngọc Tú nói chuyện đến nửa đêm, đêm hôm khuya khoắt tiếng gió thổi ầm ầm không dứt, tra tấn cô ấy suốt đêm, đến rạng sáng cô ấy mới ngủ được.
Vậy mà bây giờ lại bị đánh thức.
“Em còn hơi buồn ngủ...
Thích Ngọc Tú: “Không phải còn buồn ngủ hay không, cô mà còn chậm một chút nữa thì lập tức sẽ có người tới"
Khương Việt giống như một con cún ghẻ không xương, bộ quần áo lấm bẩn, hiện tại tay chân cô ấy đều đau nhức. Ai bảo hôm qua cô ấy đi đường núi xa như vậy! Thật ra trước đây Khương Việt cũng đi thường xuyên nên sức khỏe cũng được rèn luyện không ít. Năm nay công việc bận rộn, ăn uống sinh hoạt đều có trợ lý lo lắng. Tuy rằng cả hai đều là mệt nhưng có chút gì đó không giống nhau.
Khương Việt kêu ca một hồi lâu nhưng cũng nhanh chóng mặc quần áo, nói: “Em trở về nhất định phải nâng cao ý thức tự giác"
Mặc dù chỗ này cũ kỹ, tồi tàn, không đẹp bằng phim truyền hình, điều kiện không tốt như trong phim cổ trang chống Nhật, nhưng chăn rất mềm mại, thật sự là nằm cực kỳ thoải mái. Khương Việt lau mặt, sau đó lấy cái túi của mình ra, vẽ lông mày rậm như Crayon Shin-chan, mí mắt dán hai tầng, biến thành phong cách trang điểm siêu kinh điển của châu Âu; cô ấy vẽ nhiều chấm tàn nhang nhỏ ở vị trí xương gò má; nhìn vào gương, cô tô thêm một chút son môi, xong xuôi mọi thứ, cô ấy đội tóc giả lên.
“A khiếp!” Khương Việt còn chưa kịp nói nguyên nhân, đã nghe thấy âm thanh khiếp sợ của Tiểu Bảo Châu.
Khương Việt quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao em lại dậy rồi?"
Tiểu Bảo Châu cười nhẹ, nói: “Em nghe thấy mẹ và chị Khương nói chuyện Cô bé tinh nghịch vạch trần chuyện chị Khương ngủ nướng: “Chị Khương còn không muốn dậy"
Khương Việt: “......"
Trong giọng điệu của cô bé có thể nghe ra ẩn ý cười nhạo.
Cô nhìn cô bé, nói: “Thấy chị có đẹp không?"
Tiểu Bảo Châu do dự một chút, lát sau mới trả lời: “Quái lạ thật.."
Cô bé hơi nghiêng đầu, nói: “Giống chị nhưng lại không giống chị.” Khương Việt cười, nói: “Như vậy mới thú vị chứ"
Lúc này, Thích Ngọc Tú đã làm cơm sáng xong, cô nói: “Húp chút cháo rồi ăn miếng trứng đi” Bình thường bọn họ sang bên kia được Khương Việt tiếp đón rất chu đáo, hiện tại bọn họ chiêu đãi lại Khương Việt, tuy không thể nào so sánh được nhưng đây đã được coi là một bữa cơm sáng tương đối ngon của những gia đình nông dân như bọn họ.
825 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo