Tiểu Bảo Sơn kiên định nói: “Mọi người cứ yên tâm, con là một nam tử hán, con sẽ không đi nói lung tung?" Tiểu Bảo Châu cũng bảo đảm: “Con cũng là một đứa trẻ trưởng thành, con đã bảy tuổi rồi, sang năm là được tám tuổi!"

Thích Ngọc Tú và Khương Việt đều bật cười, hai người gom túi để vào một góc, Thích Ngọc Tú xách theo một cái túi trong số đó, nói: “Đi thôi, cái này thì đem về nhà.

Bọn họ cùng nhau ra khỏi sơn động trở về nhà, Thích Ngọc Tú cố gắng chọn đường ngắn nhất đi về nhà để khỏi sợ bị người khác nhìn thấy.

Khương Việt cũng phấn khởi đi theo, nhưng điều khiến cô ấy càng kinh ngạc hơn chính là không biết cô ấy đã đến đây từ khi nào?

Thật ra trên đường tới đây, Khương Việt đều rất khẩn trương nhưng vẫn luôn chú ý đến mọi thứ xung quanh, thật sự không cảm thấy có chỗ nào không đúng, thậm chí cũng không có cảm giác xuyên qua cái gì cả, cứ như vậy là đi tới nhưng thật sự đã tới rồi sao?

Trong phút chốc, cô ấy cảm thấy tất cả đều là giả.

Tuy nhiên cảm giác ấy vừa thoáng qua, cô đã nhìn thấy một căn nhà bằng đá.

Thích Ngọc Tú nói: “Về đến nhà rồi.

Khương Việt khiếp sợ nhìn căn nhà bằng đá, bình tĩnh lại mà xem xét, từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng thấy qua căn nhà đổ nát như vậy.

Khẳng định lại rằng từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy!

Thích Ngọc Tú kéo hàng rào tre, nói: “Mau vào nhà đi"

Khương Việt: “! !!"

Cô ấy mơ màng đi theo cả nhà vào phòng, trong phòng kín và yên tĩnh, nơi nào cũng lộ ra vẻ rách nát và cổ xưa, Thích Ngọc Tú thắp một ngọn nến, nói: “Sáng sủa hơn chưa?” Khương Việt nhìn về phía nhà chính, vừa vào cửa phía bên tay trái chính là kệ bếp, bên tay phải là một cái tủ, còn có một phản dài, bên cạnh là củi, bên trên đống củi còn có hai củ cải trắng.

Cúi đầu xuống nhìn còn có một con nhím nhỏ đang giả chết.

“Ôi giời ơi, sao còn có cái này!"

Tiểu Bảo Châu cười tủm tỉm: “Chị Khương, đây là do nhà em nuôi, nó gọi là cầu gai.

Khương Việt: “Nhà các em còn nuôi con nhím..."

Tiểu Bảo Châu gật đầu: “Nó sẽ tự biết ra ngoài kiếm đồ ăn.

Tiểu Bảo Nhạc từ trong phòng vụt ra: “Chị Khương!"

Thằng bé không nghĩ tới, trong nhà sẽ có khách, kích động dừng chân tại chỗ: “Chị Khương tới rồi"

Khương Việt nhìn thằng bé, mỉm cười, khom lưng bế thằng bé lên, nói: “Em ở nhà một mình sao?"

Tiểu Bảo Nhạc gật đầu nói: “Dạ"

Thằng bé nói: “Em thường xuyên ở nhà một mình.

Thích Ngọc Tú cũng nói thêm: “Khi thằng bé còn nhỏ không có ai trông, tôi bèn đặt nó vào trong cũi chuyên dùng cho trẻ nhỏ"

Khương Việt là người hiện đại, nên không biết về cái đồ vật này, Thích Ngọc Tú cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Vào nhà thôi."

Buồng trong cũng không có gì phức tạp, đơn giản chỉ có một cái giường và một cái kệ, Thích Ngọc Tú sợ Khương Việt không quen, nói: “Để tôi đốt thêm hai cây nến” Ngừng một chút, cô cười nói: “Chắc cô không biết dùng mấy món đồ này phải không?"

Lời này quả nhiên là sự thật, Khương Việt gật đầu: “Đúng là em không biết dùng chúng Từ trước đến nay cô ấy cũng chưa từng đến căn nhà nào cũ nát như vậy, thật khó có thể tưởng tượng được, có thể nói, cô ấy đã xem những vở kịch về tình yêu ở nông thôn, nhưng chưa từng thấy qua một căn nhà tồi tàn như vậy. Tuy nhiên cái này thật sự tồn tại ở ngoài đời. Khương Việt xem xét ngó trái ngó phải, Thích Ngọc Tú thấy vậy cũng tương đối khẩn trương, cô nói: “Nhà tôi tương đối xập xệ..."

Khương Việt vội vàng nói: “Em chỉ là tò mò về nhà ở thập niên 60.

“Vậy cô lên giường ngồi đi cho ấm.

Thật ra mùa đông vẫn chưa đến, trời cũng không lạnh lắm, Khương Việt lại mặc áo khoác quân phục dày màu xanh lá cây, nên không lạnh chút nào. Tuy nhiên cô ấy cũng không do dự mà ngồi xuống giường.

Khương Việt tự nhiên như vậy, Thích Ngọc Tú cũng thoải mái hơn phần nào, cô nói: “Cô ngồi đây nhé, tôi đi chuẩn bị một ít đồ ăn. Buổi tối chúng ta cùng nhau nấu cơm ăn.

842 chữ

0.12397 sec| 2393.156 kb