Một chút nữa thôi là đến thời gian trở về, Khương Việt và Thích Ngọc Tú đã nói chuyện xong, Khương Việt trang điểm thành một thiếu nữ từ xa đến tìm người thân, tuy rằng là tìm người thân, nhưng thật sự là cô ấy cũng không nghĩ đến chuyện nhận lại cha mẹ.

Bởi vì theo như lời kể của cha mẹ nuôi, cô ấy là con gái nên mới bị cha mẹ vứt bỏ.

Vốn dĩ cô ấy chỉ nghĩ sẽ đến lén xem cha mẹ của mình là ai, nhưng vừa lúc quê nhà mưa to gặp nhiều khó khăn, còn điều kiện của cô ấy cũng có thể gọi là khá tốt, cho nên quyên tặng quần áo cho mấy đứa nhỏ trong thôn, chỉ cần là trẻ con dưới mười sáu tuổi thì đều có.

Đây là câu chuyện mà hai người đã bàn bạc với nhau.

Thích Ngọc Tú: Mọi người đọc sách, bịa chuyện hay nói dối đều trôi chảy hơn chúng tôi.

......

Nhưng mà tại sao lại là thiếu nữ tìm người thân?"

Khương Việt: “Đây chỉ là tranh thủ một chút vì địa vị của mấy bé gái.

Cô ấy cười lạnh một tiếng, nói: “Chị nói xem, có một đứa con gái tốt như vậy, người lớn sẽ coi trọng con gái hơn một chút đúng không? Suy cho cùng thì một đứa con gái tốt vẫn hơn một đứa con trai kém cỏi mà. Hơn nữa, nếu có ai đó vì sinh con gái mà muốn vứt bỏ, liệu có nghĩ đến thiếu nữ mà em cải trang rồi từ bỏ hành vi tàn ác như vậy không? Có lẽ hiệu quả là rất nhỏ, nhưng cũng có còn hơn không. Em cảm thấy như vậy là không uổng phí tâm sức của em rồi.

Thích Ngọc Tú kinh ngạc nhìn Khương Việt, một lúc lâu sau mới nghiêm túc nói: “Cô thật sự rất tốt bung."

Cô xem như đã tiếp xúc tương đối nhiều người “không cùng thế giới”, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến những điều này. Nhưng Khương Việt lại nghĩ tới, từ tận đáy lòng cô nói: “Tôi nhận thấy cô rất tốt"

Khương Việt cười nói: “Em cũng vậy"

Hai người thảo luận một số tình huống cụ thể, thấy thời gian đã tương đối thích hợp, lại nghĩ đến Khương Việt cũng đi không nhanh, Thích Ngọc Tú đi lên núi trước, cô đem tất cả các túi cột vào với nhau, sau đó đeo lên hết cái này đến cái khác, vô cùng khoa trương. Khương Việt cũng tự cầm bốn túi, thật không thể không nói, cô ấy cảm thấy rất nặng, còn Thích Ngọc Tú lại không thấy sao cả.

Tuy nhiên những thứ này quá nhiều, cô chỉ có một người cho nên dù sao cũng có chút phiền phức. May mắn thay, mặc dù gian nan nhưng cuối cùng hai người họ cũng leo được lên núi. Lúc này trời cũng đã gần tối, mặt trời ngã về phía tây, tuy nhiên mọi người vẫn có thể nhìn thấy.

Từ rất xa, Thích Ngọc Tú sợ mình dẫn theo Khương Việt sẽ dọa Bảo Châu và Bảo Sơn, nhìn thấy bóng dáng hai đứa con từ xa xa, cô đã kêu to: “Các con không cần sợ, là mẹ và chị Khương"

Tiểu Bảo Châu lắp bắp kinh hãi, tuy nhiên vẫn chạy lịch bịch về phía bọn họ, cô bé kinh ngạc nhìn Khương Việt, vui mừng kêu lên: “Chị Khương, sao chị lại tới đây?"

Khương Việt cười vui vẻ và nói: “Chị thuyết phục mẹ em đưa chị tới nhà em xem thử.

Tiểu Bảo Châu: “Sao lại có nhiều đồ như vậy ạ?"

Khương Việt: “Cái này em cũng đừng quan tâm, các em là trẻ con không hiểu hết đâu.

Tiểu Bảo Châu chớp mắt nghi hoặc, Khương Việt nghĩ rằng trẻ con không cần biết quá nhiều, tuy rằng bọn họ rất hiểu chuyện, nhưng dù sao vẫn là trẻ con.

Thích Ngọc Tú: “Đi thôi nào” Bọn họ cùng nhau đi qua sơn động, mông lung nhưng thật ra cũng không nghĩ gì nhiều.

Thích Ngọc Tú thậm chí còn không rời khỏi sơn động, nói: “Đặt tất cả đồ ở đây đi, không cần phải mang về."

Bảo Nhạc còn quá nhỏ, Bảo Sơn và Bảo Châu còn biết chuyện nào nên nói chuyện nào không, nhưng Thích Ngọc Tú không yên tâm Bảo Nhạc, đây cũng là nguyên nhân cô ít khi mang theo mấy đứa nhỏ qua bên kia. Sợ thằng bé nói vạ miệng rồi lại rước lấy phiền phức. Thích Ngọc Tú nói chuyện ngắn gọn với Bảo Sơn và Bảo Châu, sau đó dặn dò hai đứa nhỏ một chút.

Hai đứa nhỏ được tín nhiệm thận trọng gật đầu.

826 chữ

0.34305 sec| 2390.148 kb