Khương Việt: “Vậy có thể mở rộng ra hai thôn không?"
Thích Ngọc Tú thở dài, biết là Khương Việt nhân hậu nhưng căn bản là cô ấy không hiểu biết tình hình bên này.
Có đôi khi muốn làm tốt chuyện cũng không hề dễ dàng như vậy.
Cô nói: “Làm sao cô có thể bảo đảm được rằng là những thứ này thật sự có thể đến tay những người cần nó?"
Cô nói trắng ra: “Tôi chỉ dám nói rằng nhân phẩm của đại đội trưởng chúng tôi cũng tốt, tuy rằng cũng là người trọng nam khinh nữ, nhưng trước giờ đều đối xử bình đẳng, làm việc cũng rất công chính. Tuy rằng miệng lưỡi khó chịu một chút, cũng hay mắng chửi người khác, nhưng chung quy vẫn là người tốt. Còn những đại đội trưởng của đại đội khác, tôi làm sao mà tin được? Biết đâu là người tham lam!"
Khương Việt chân thành cảm thán: “Làm chuyện tốt này cũng không dễ dàng"
Thích Ngọc Tú cười, nói: “Đúng vậy! Có lẽ là do mọi người đều thật sự quá nghèo” Khương Việt suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy trước tiên em sẽ tìm đại đội trưởng của mọi người. Thích Ngọc Tú thấy dáng vẻ kiên định của Khương Việt, trầm mặc một hồi cuối cùng mới gật đầu. Đáng thương cho Thích Ngọc Tú, vốn dĩ vì chuyện mua than đá mới đến đây, nhưng bây giờ lại cùng Khương Việt mua mười hai túi áo bông lớn, bọn họ không mua áo lông vũ bởi vì nghe nói lúc này bọn họ chưa có lưu hành áo lông vũ. Mặc dù Khương Việt làm việc dựa theo cảm xúc, nhưng về phương diện này, thật ra cô ấy không hề làm sai.
Tất cả những đứa trẻ dưới mười sáu tuổi đều có một bộ áo bông.
Bởi vì bọn họ đến chợ đầu mối cho nên cũng không xem xét kỹ càng từng món, để phù hợp với thời đại, họ đều chọn những kiểu dáng quê mùa nhất.
Mua xong Khương Việt lập tức xấu hổ, nói: “Bây giờ chúng ta làm cách nào để đưa lên núi?"
Thích Ngọc Tú nói: “Cứ để tôi Khương Việt vội vàng nói: “Để em giúp chị cầm than đá.
Thật ra mà nói giao cho Thích Ngọc Tú thì có thể tin tưởng được, nhưng mà đối với Khương Việt, tay chân cô ấy đều rất nhỏ nhắn, làm sao mà cầm than đá được. Khi ở cùng Khương Việt, cô vẫn luôn có chút tự ti, dù sao thì so với Khương Việt, kiến thức của bọn họ quá nông cạn.
Hơn nữa Khương Việt đã dạy cho bọn họ quá nhiều.
Nhưng lúc này, Thích Ngọc Tú cũng không nhịn được mà hừ một tiếng, nói: “Cô sẽ làm đổ hết cho mà xem"
Khương Việt bật cười, cô ấy đã thay bộ trang phục thời thượng trên người thành bộ quần áo cải trang thôn nữ, đầu đội tóc giả, mặc áo khoác, chân mang ủng đi tuyết.
Cô ấy nói: “Chị xem em như vậy có giống người nông thôn không?"
Thành thật mà nói không hề giống người nông thôn.
Thật ra thì Khương Việt không phải người lớn nên đặc biệt kiều diễm, nhưng dù sao cô ấy cũng là người trong giới giải trí lại thường xuyên trang điểm. Hơn nữa, vốn dĩ da cô ấy trắng cho nên thoạt nhìn thật sự không có một chút cảm giác nào là người nông thôn.
Thích Ngọc Tú: “Cô là đoàn văn công..."
Khương Việt: “Cái này cũng không tính là nói dối, vốn dĩ em ở trong giới giải trí, cũng coi như là làm văn nghệ rồi đúng không?"
Thích Ngọc Tú: "
Cô ho khan một tiếng, nói: “Chúng ta mang nhiều đồ như vậy, bây giờ tạm thời không thể về nhà, trong núi nhiều người, chúng ta chờ trời tối rồi hãy trở về."
Khương Việt nhanh chóng gật đầu, nói thật thì cô ấy đã đi du lịch rất nhiều nơi, nhưng chưa từng hồi hộp và khẩn trương như hôm nay, chính là cảm thấy cả người như muốn bay lên. Đó không phải là một cảm giác tốt, nhưng nó thật sự rất thú vị.
Cô ấy nói: “Tất cả mọi thứ em đều sẽ nghe theo chị"
Thích Ngọc Tú: Tôi thật sự không đáng để tin tưởng lắm.
Bọn họ ở bên này đi tới đi lui, Khương Việt tung tăng đi theo bên cạnh Thích Ngọc Tú, hỏi: “Em có thể chụp ảnh không?"
Thích Ngọc Tú: “Tôi cũng không biết nữa, chuyện phía trước không biết được sẽ như thế nào......” Khương Việt suy nghĩ, gật đầu nói: “Đúng là thật sự rất khó nói trước"
Tuy nhiên cô ấy vẫn là dự định mang theo điện thoại di động, mặc kệ như thế nào cứ thử một lần xem sao!
821 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo