Thích Ngọc Tú nhìn dáng vẻ phấn khởi của Khương Việt, nói: “Cô không cần kích động như vậy, cô đừng mua cái gì cho nhà tôi cả, nhà tôi không có chỗ chứa nhiều đồ. Cô quên cô đã từng nói phải xem hạn sử dụng của đồ đạc sao"

Khương Việt: “À à!"

Cô ấy gõ đầu, nói: “Chị nói đúng"

Hai người cùng nhau ra chợ đầu mối, thật ra, đã lâu Khương Việt không đến chợ đầu mối, nhưng thấy Thích Ngọc Tú tỏ ra rất quen thuộc, có thể thấy được cô rất yêu thích nơi này, điều này cũng có thể giải thích vì sao Thích Ngọc Tú mang theo bốn vạn đồng tiền, đến bây giờ chỉ còn dư lại hơn phân nửa.

Căn bản thì cô sẽ không đến chợ để bán những thứ đắt giá như vậy.

Đột nhiên Khương Việt dừng bước, cô ấy nói: “Chị Thích, chị nói xem, trong thôn mưa to mấy ngày nay như vậy, nhà nào cũng gặp khó khăn đúng không?"

Thích Ngọc Tú gật đầu: “Đúng rồi mà sao vậy?"

Khương Việt: “Em mua chút đồ tính là sẽ quyên tặng cho mọi người.

Thích Ngọc Tú kinh ngạc nhìn Khương Việt, Khương Việt nói: “Em muốn làm một chút việc tốt, mặc dù không ở trong cùng một không gian và thời gian, không có ai biết em đã làm việc tốt, nhưng mà chỉ cần em tự biết là được. Em muốn góp chút sức lực giúp đỡ những người thật sự cần sự giúp đỡ” Thích Ngọc Tú không biết nên nói như thế nào, cô định nói là như vậy đối với Khương Việt sẽ không an toàn, nhưng không thể nói với cô ấy là những người đó không cần quyên tặng.

Bởi vì cô biết người trong thôn nhất định là cần sự giúp đỡ.

“Hơn nữa như vậy đối với gia đình chị cũng tốt.

Thích Ngọc Tú nhướng mày.

Khương Việt cười nói: “Mỗi đứa trẻ đều nên được ăn mặc ấm, không lẽ mấy đứa nhỏ nhà chị mặc nhiều hơn một chút sẽ khiến khác người chú ý sao? Đương nhiên là không rồi! Em cũng không định tặng cho người lớn cái gì đâu, người lớn muốn cái gì thì có thể tự mình kiếm được, em chỉ không muốn nhìn thấy mấy đứa nhỏ đáng thương như vậy” Thích Ngọc Tú: “Em nói cũng có lý.

Cô lại nói: “Nhưng mà em xuất hiện đột ngột như vậy, em có chắc là mọi người không nghĩ em là người xấu chứ?” Khương Việt: “Vậy thì cứ bịa ra một câu chuyện thôi! Bịa ra một câu chuyện hợp lý là được rồi. Khương Việt: “Chúng ta tính toán một chút trước đi, người trong thôn cần cái gì nhất, chắc là quần áo có phải không?"

Thích Ngọc Tú gật đầu: “Ừ"

Bản thân cô cũng không biết tại sao sự việc lại như vậy, nhưng nhìn thấy Khương Việt có tinh thần giúp đỡ, cô cũng thuận theo suy nghĩ của Khương Việt, Khương Việt: “Vậy trong thôn chị có bao nhiều trẻ con?"

Thích Ngọc Tú: “Chắc cũng khoảng hai trăm đứa"

Khương Việt: “Vậy là cũng rất đông con nít nha"

Thích Ngọc Tú: “Mọi người đều sinh rất nhiều con mà.

Thật ra, cô vẫn cảm thấy chuyện này thật sự không được thỏa đáng. Sau khi đưa đồ xong thì người sẽ đi như thế nào. Nếu nói Khương Việt tới nhà bọn họ thì áp lực cũng không lớn như vậy, nhưng bây giờ áp lực thật sự rất lớn.

Mấu chốt là cô không ngờ Khương Việt có thể can đảm đến nỗi định tặng đồ đạc.

“Tính ra về ăn uống cũng rất cần..."

Thích Ngọc Tú ngăn cản không cho Khương Việt mặc sức tưởng tượng, nói: “Cái này thì không được."

Cô nói: “Vậy là quá nhiều rồi, không có cách nào để giải thích rõ ràng, hơn nữa, nếu cô thật sự tặng gạo và mì, vậy người trong nhà đều sẽ ăn. Không phải cô đã nói người lớn muốn cái gì đều phải tự mình kiếm sao? Cô tặng gạo và mì, có rất nhiều trẻ con không được ăn"

Khương Việt nhíu mày: “Tại sao lại như vậy?"

Thích Ngọc Tú cười nói: “Chúng ta ở bên này, nhà nào cũng giống nhau, trong nhà đều coi người đàn ông là quan trọng nhất, dù sao cũng là lao động chính trong nhà"

Khương Việt: “.....

Khóe miệng cô ấy khẽ run lên tràn đầy bất mãn.

Thích Ngọc Tú: “Cô có tiền, tôi không cản cô giúp đỡ người khác, nhưng mua nhiều đồ thì thật sự không được. Hơn nữa, nếu cô quyên tặng quá nhiều thứ cũng sẽ đem thôn chúng tôi đặt trên giàn lửa. Tôi sợ mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào thôn chúng tôi.

Nói như vậy xong thậm chí còn cảm thấy Khương Việt không nên quyên tặng.

843 chữ

0.03988 sec| 2400.836 kb