Khương Việt nghe chỉ đi học vào buổi sáng, tặc lưỡi: “Ở bên này cuối tuần còn phải đưa bọn nhỏ đến lớp học bổ túc"

Thích Ngọc Tú cười nói: “Thật sự hai bên không giống nhau mà."

Trải qua hơn 50 năm thì đây là một sự thay đổi lớn.

Cô nhìn Khương Việt, phát hiện quầng thâm mắt của cô ấy rất rõ, bèn hỏi: “Cô ngủ không đủ giấc sao?"

Khương Việt: “Đúng vậy, gần đây em ngủ không được ngon lắm. Đến chị cũng nhìn ra sao? Chẳng trách người đại diện của em buộc em phải tạm ngưng công việc, về nhà nghỉ ngơi điều chỉnh lại một chút” Thích Ngọc Tú lo lắng nhìn cô ấy, hỏi: “Cô không có vấn đề gì chứ?” Khương Việt suy nghĩ: “Em không có vấn đề gì cả, chỉ là em cảm thấy rất áp lực. Chị biết đấy, trước kia em làm trong ngành sản xuất cá mặn, đột nhiên bắt em chuyển ngành, nhất thời em theo không kịp, nên là rất áp lực. Nhưng mà không sao, em sẽ tự điều chỉnh được.

Cô ấy nói tiếp: “Không sao đâu, chị đừng lo, không nói về chuyện của em nữa, sao chị lại đến đây mua than đá vậy?"

Thích Ngọc Tú nhẹ giọng kể hết tình hình bên kia, cô cười khổ rồi nói: “Tôi sợ nhặt củi không đủ nếu vậy mùa đông sẽ rất lạnh.

Khương Việt thấy Thích Ngọc Tú lo lắng chuyện này, tự nhìn lại những việc của mình, đột nhiên cảm thấy bản thân thật làm ra vẻ.

Bản thân là một người thu nhập mỗi năm lên đến hai ba ngàn vạn vậy mà lại cứ nói mình chịu áp lực rất lớn. Nhưng lại không chịu nghĩ đến, có những người chỉ cần qua một trận mưa là có thể đối mặt với cuộc sống vô cùng gian nan vất vả.

Do dự một chút, cô ấy nhìn về phía Thích Ngọc Tú, nói: “Chị Thích, chị có thể đưa em sang bên kia xem thử một chút không?"

Thích Ngọc Tú: “! !!"

Khương Việt giơ tay bảo đảm: “Em bảo đảm sẽ không gây thêm phiền phức cho chị!"

Thích Ngọc Tú do dự: “Không phải là chuyện cô có gây thêm phiền phức cho tôi hay không, mà căn bản là tôi không biết có thể đưa cô qua hay không. Tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn...” Thật ra Khương Việt là người rất dũng cảm, cô ấy nói: “Em không sợ, chị Thích, em thật sự rất muốn đến xem cuộc sống sinh hoạt của mọi người. Em biết yêu cầu này của em thật sự quá đáng, nhưng em thật sự bảo đảm không gây thêm phiền phức cho chị. Chúng ta cứ lặng lẽ thôi. Dù sao thì em cũng làm việc ở giới giải trí được một thời gian rồi, em cũng có kỹ thuật diễn xuất, em có thể giả dạng thành một thôn nữ!” Thích Ngọc Tú bật cười, nói: “Cô có thể giả dạng giống một thôn nữ sao?" Khương Việt: “Em đã từng giả thành công nhân, lẽ nào em không giống một hoa khôi trong nhà xưởng sao?” Thích Ngọc Tú: “Không giống mà! Cô đẹp hơn những người trong nhà xưởng nhiều.

Khương Việt chớp mắt, nói: “Em giả làm người trong đoàn văn công được không?"

Thích Ngọc Tú:

Cô đánh giá Khương Việt từ trên xuống dưới, nói: “Thật ra thì cũng có chút giống” Tinh thần Khương Việt lập tức phấn chấn trở lại, hai mắt sáng lên, nói: “Vậy chị dẫn em đi ngay bây giờ đi"

Cô ấy đưa tay ra lay lay tay Thích Ngọc Tú, nói: “Em thật sự rất muốn đi đó, em nhớ Bảo Châu lắm, vả lại em cũng muốn xem điều kiện sinh hoạt của chị một chút, em thật sự rất tò mò về thập niên 60......"

Thật ra Khương Việt không phải là người hay làm khó người khác, sở dĩ cô ấy vẫn luôn nói như vậy là vì thấy Thích Ngọc Tú hoàn toàn không hề kiên quyết cự tuyệt. Nếu Thích Ngọc Tú kiên quyết, chắc chắn cô ấy sẽ không gây thêm phiền phức cho người khác. Nhưng mà lúc này Thích Ngọc Tú vẫn đang do dự.

Thích Ngọc Tú suy nghĩ một lát rồi nói: “Ừ cũng được vậy chúng ta đi thôi. Nhưng mà người nhà CÔ......

Khương Việt lập tức nói: “Em chỉ cần gọi điện thoại cho bọn họ nói là có việc bận, tối nay sẽ không về nhà?"

Cô ấy lại vội vàng nói tiếp: “Chị Thích à mau đi thôi, chúng ta đi mua nhiều đồ một chút. Nhà chị còn thiếu cái gì, lần đầu tiên em đến nhà chị, em nên..."

849 chữ

3.09305 sec| 2384.883 kb