Nhà họ không thể nào so sánh được với nhà người khác, chỉ có một mình Thích Ngọc Tú là lao động chính trong nhà, dù cho cô có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là con một người. Quanh năm suốt tháng, cho dù là ngày tháng tốt lành thì mỗi ngày cũng rất bận rộn, chính vì như vậy mà có rất nhiều nơi chưa từng đến, rất nhiều việc chưa từng làm.
Do đó, cô mới quyết định mua than đá.
Thật ra cô cũng có thể mua ở đây, nhưng nếu cô mua than đá ở đây thì quá lộ liễu. Nhà cô có nhu cầu dùng đến cho nên Thích Ngọc Tú không có cách nào khác, chỉ có thể sang bên kia mua. Cũng may, trong tay cô có nhiều tiền.
Năm nay, tuy đã chuyển đồ đạc vài lần, thậ chí còn bán đồ đổi thành tiền.
Nhưng trong tay cô chỉ còn có gần ba vạn đồng tiền.
Dùng hai mươi bảy ngàn đồng tiền mua than đá nhưng nhiêu đó cũng không mua được nhiều lắm.
Mỗi lần Thích Ngọc Tú xuống núi đều sẽ gọi điện thoại cho Khương Việt, cô đều lên núi Phượng Hoàng dùng điện thoại công cộng để gọi. Nghe nói cái này thật sự rất hiếm thấy. Nhưng bởi vì bên này là địa điểm du lịch, đôi khi điện thoại di động cũng không sử dụng được.
So với việc mượn điện thoại di động thì sử dụng điện thoại công cộng sẽ tự do và tiện lợi hơn một chút.
Ngoài ra, thiết kế của cái buồng điện thoại này cũng rất đặc biệt, nó có thể trở thành một nơi hội họp rất tốt.
Chình vì như vậy mà chỗ này có một cái buồng điện thoại, nhưng cái buồng điện thoại này rất ít người sử dụng, cũng chính vì vậy mà lần nào đến Thích Ngọc Tú cũng đều dùng nó. Thật ra cô cũng có thể mua một cái điện thoại di động, nhưng Thích Ngọc Tú lại cảm thấy cái này thật sự không cần thiết cho lắm.
Không phải nhu yếu phẩm nhưng cũng tốn hơn một ngàn đồng tiền, thật đúng là khiến người ta hoảng sợ.
Mặc dù Thích Ngọc Tú có thể tiêu nhiều tiền để mua đồ ăn thức uống, thậm chí là trở thành khách hàng vip của tiệm cơm trong thôn, nhưng nếu tình cờ mua một thứ gì đó chỉ để dùng có một lần, cô sẽ nhất quyết không mua.
Thích Ngọc Tú gọi điện thoại cho Khương Việt, đại khái là cô đã liên lạc với Khương Việt mười lần thì có đến năm lần cô ấy không ở nhà. Năm nay công việc của cô ấy lại càng bận rộn hơn. Nhưng thật ra cũng rất trùng hợp, lần này Khương Việt vừa trở về, nhưng cô không về thôn, mà trở về nhà ở thành phố, nghe Thích Ngọc Tú đến mua than, cô ấy lập tức hẹn gặp Thích Ngọc Tú ở huyện thành. Thích Ngọc Tú đi vào huyện, cô ấy cũng đi vào huyện.
Dù sao thì muốn mua than đá ở trong thôn cũng không được.
Hai người hẹn đợi ở KFC, cái huyện thành này cũng nhỏ, muốn tìm một nơi cũng không khó.
Khương Việt đến sớm hơn Thích Ngọc Tú, cô ấy tự mình lái xe đến đây, mặc áo khoác, đeo khẩu trang và đội mũ.
Nhưng Thích Ngọc Tú chỉ cần liếc mắt một cái đã lập tức nhận ra, cô vẫy tay với Khương Việt.
Khương Việt thấy Thích Ngọc Tú đến, nhanh chóng chạy lại, thở hổn hển và hỏi: “Sao chị không dẫn theo ba đứa nhỏ nữa?"
Cô ấy không hề ý thức được việc mình là một minh tinh, trực tiếp dựa vào bàn, nói: “Chị Thích, chị thật quá đáng, hai ba tháng rồi tôi không được gặp tụi nhỏ, lần này chị lại không dẫn tụi nhỏ theo Mấy đứa nhỏ muốn đi học, đương nhiên Thích Ngọc Tú sẽ không dẫn bọn nhỏ đến đây. Hơn nữa, mỗi lần đến đây đều là để mua đồ, nhưng dẫn theo bọn nhỏ thì phải chăm sóc chúng, như vậy thật sự không tiện.
Cô cười nói: “Bọn nhỏ bận đi học rồi.
Khương Việt vội hỏi: “Trường học thế nào?” Thích Ngọc Tú: “Ở thành phố bọn nhỏ như cá gặp nước"
Trên thực tế, ở trường không học được nhiều, chương trình học rất chậm, còn trên máy tính bảng thì chương trình học rất nhiều, nhưng đi học ở trường thì có hệ thống hơn, hơn nữa, dù sao ở trường cũng là học chính quy. Thích Ngọc Tú nói về tình hình đi học của hai đứa nhỏ.
819 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo