Thích Ngọc Tú: “Bọn nhỏ đều không sao, về nhà em liền tắm rửa cho chúng bằng nước ấm, còn thay cả áo bông mới"
“Thật đúng là trái ngược, Trần Trân nhà chị không ra ngoài cũng không bị mắc mưa, nhưng nhiệt độ cơ thể đột ngột giảm xuống, quần áo trong nhà lại không đủ ấm...."
Cô ấy thở dài rồi nói: “Thôi chị không nói nữa, chị còn phải đến nhà người bà con họ hàng xem thử có thể mượn một chút bông không"
Thích Ngọc Tú gật đầu.
Vợ Đại Sơn: “Chị Tú, em cũng không ở đây tiếp chuyện với chị nữa, em cũng phải vào núi xem tình hình thế nào. Năm nay đã vào mùa thu nhiều ngày như vậy rồi nhưng mà cuộc sống lại thật khó khăn quá!"
Thích Ngọc Tú gật đầu, cô nói: “Được rồi, chị cũng phải trở về nhà dọn dẹp"
Thích Ngọc Tú nhanh chóng quay về nhà, mấy anh em Tiểu Bảo Châu đã thả gà trở lại trong sân, thật sự không thể không nói rằng mới có mấy ngày như vậy mà thời tiết thay đổi trở nên lạnh cực kỳ.
Tiểu Bảo Châu mặc áo bông đứng ở trong sân thấy Thích Ngọc Tú về, lập tức kêu lên: “Mẹ ơi, trời lạnh quá.
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Đúng vậy"
Cô nói: “Ngày mai các con đi học phải mặc nhiều áo ấm một chút.
Tiểu Bảo Châu dạ một tiếng đồng ý.
Thích Ngọc Tú lại nói: “Sáng mai mẹ đưa các con đến trường học, nhưng mà lúc trở về các con phải chú ý quan sát đường đi nhé"
Đường đất ở trên núi vốn dĩ đã không phải dễ đi, ngày thường bọn họ cảm thấy không có vấn đề gì cả. Nhưng một khi có vài trận mưa to đổ xuống, thật sự không biết tình hình sẽ ra sao. Tuy nhiên Thích Ngọc Tú cũng không chậm trễ, cô lại dặn dò thêm vài câu, nhìn thấy trời vẫn chưa tối, cô lập tức đi vào trong núi nhặt một ít củi, đem về phơi để dùng vào mùa đông. Lần này cây cối đã đổ rạp khá nhiều, chỉ e là phơi một hai ngày cũng chưa chắc kịp khô.
Trong lòng Thích Ngọc Tú đầy tâm sự nhanh chóng đi vào trong núi.
Lúc này cô cảm thấy mình thật sự may mắn, chuyện này không phát sinh vào lúc bọn họ khó khăn nhất, nếu không bọn họ nhất định không còn đường sống. Thế nhưng qua ngày hôm sau Thích Ngọc Tú xuống núi, cô thật sự không ngờ rằng có rất nhiều người bị cảm.
Giống như lúc Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu đi học, trường học chỉ có mười mấy đứa nhỏ đi học mà thôi.
Có rất nhiều đứa bị cảm, cũng có những đứa không phải cảm mà là bận giúp đỡ người trong nhà làm việc nên không đến trường.
Chậm trễ công việc vài ngày nhà ai nấy đều rất sốt ruột.
Thời buổi này không dễ dàng như vậy, những gia đình có điều kiện khá giả cũng có lúc gặp khó khăn. Ở niên đại này chính là như vậy, trước kia Thích Ngọc Tú cảm thấy đây là điều bình thường, nhưng mà đây là cảm giác chỉ có mấy chục năm phát triển mới có thể hiểu được.
Định nghĩa của một ngày tốt lành là gì?
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Thích Ngọc Tú cũng rất bận rộn, nhà người khác bận việc, nhà cô cũng bận việc. Mỗi ngày đều phải đi sớm về trễ.
Sáng sớm, Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn lo lắng nhìn mẹ, nói: “Mẹ ơi, mẹ đi đường núi một mình, nhớ phải cẩn thận một chút nha"
Thích Ngọc Tú bật cười, nói: “Mẹ còn phải khiến các con nhọc lòng sao, sau khi tan học trở về các con không được đi đâu xa, chạng vạng 5 giờ đến chỗ kia đón mẹ, nhớ chú ý an toàn, có biết chưa?"
Tiểu Bảo Châu thận trọng gật đầu, nói: “Dạ được"
Thích Ngọc Tú tự mình đi qua sơn động, tuy rằng không biết tại sao nhưng cái sơn động này thật sự chỉ khi có Bảo Châu cô mới thấy đường đi thật dễ dàng.
Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu nắm tay nhau, đợi Thích Ngọc Tú đi qua rồi mới cùng nhau quay về nhà, bọn chúng muốn được đi học như bình thường.
Hai đứa nhóc cùng nhau trở về, tuy rằng trong lòng có chút lo lắng nhưng nói tóm lại, bọn chúng cũng hiểu được vấn đề không có gì lớn. Dù sao thì bọn họ cũng đã làm như vậy rất nhiều lần rồi. Hơn nữa lần này Thích Ngọc Tú đi không phải vì lý do gì khác mà là để mua than đá.
816 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo