“Cho dù là không cùng nhau nuôi nữa thì năm nay hay sang năm gì cũng thế. Sang năm có thể tách ra hay không thì hai bên có thể nói chuyện, nhưng cũng không thể làm chung mãi được. Thích Ngọc Tú thành thật nhận định.
Lời này thật ra không hề sai, mặc dù bây giờ nhà Trần Thất rất muốn lập tức tách ra, nhưng ba con heo lớn nhỏ không giống nhau, rồ ai sẽ lấy con lớn ai là người lấy con nhỏ? Hiện tại bây giờ rất khó chia. Hơn nữa qua tết Nguyên Đán là có thể giao heo được rồi.
Như vậy chỉ cần hai tháng nữa, tạm thời có thể bỏ qua chuyện cũ.
Hai người cùng nhau đi vào chuồng heo, ba con heo đều nằm trong chuồng trông vô cùng lười biếng.
Thích Ngọc Tú nhìn mấy con heo, nói: “Không có chuyện gì xảy ra thật sao?"
Vợ Đại Sơn lắc đầu: “Không có vấn đề gì đâu, hôm qua lúc mưa to thím Trương có đến đây xem rồi, nói là chúng không sao.
Thím Trương chính là người đã giúp họ chọn heo con, cũng là mẹ của vợ Trần Thất.
Thích Ngọc Tú kinh ngạc: “Trời mưa to như vậy mà thím ấy lên núi sao?"
Vợ Đại Sơn gật đầu: “Còn không phải như vậy sao?"
Cô ấy thở dài một hơi rồi nói: “Vợ Trần Thất thấy mấy con heo không có chút tinh thần nào, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, sợ mấy con heo xảy ra chuyện gì, nên dầm mưa xuống núi tìm mẹ cô ấy, mấy ngày nay trời mưa to, đường lên núi quả thật không dễ đi tí nào?
Nói đến đây, vợ Đại Sơn lại thở dài, nói: “Đúng là không dễ dàng"
Thích Ngọc Tú gật đầu.
Vợ Đại Sơn lại nói: “Những người trong nhà bọn họ không hề xấu tính đâu, chỉ là hơi mê tín một chút thôi. Nhưng lúc làm việc cũng không phải không có lý lẽ.
Nếu là nói như vậy, Thích Ngọc Tú cũng có thể lý giải được, dù sao thì trong chuyện nuôi heo, hai nhà họ cũng chăm sóc nhiều hơn cô. Dù cho cô có nhiều cống hiến hơn trong việc thảo luận thì hai chuyện này cũng không thể gộp chung với nhau. Vốn dĩ Thích Ngọc Tú còn có chút không thuận ý, nhưng nghĩ đến trời mưa to như vậy mà bọn họ còn hối hả xuống núi, xem ra cũng có thể bỏ qua được.
Cô nói: “Chị hiểu mà."
Hai người đang nói chuyện với nhau thì nhìn thấy vợ Trần Thất ra tới, khuôn mặt cô ta có chút đau khổ, nói: “Hai người tới rồi sao?"
Vợ Đại Sơn: “Chị có chuyện gì vậy?"
Vợ Trần Thất thở dài rồi nói: “Tối qua Trần Trân nhà chị phát sốt, cả đêm hai vợ chồng chị phải ôm con bé đến Sở Vệ sinh Cô ta nhìn Thích Ngọc Tú, nghiêm túc nói: “Thích Ngọc Tú à, năm nay cứ giữ nguyên như vậy đi, sang năm chắc chắn gia đình chị không thể nuôi heo cùng cô nữa, chuyện này...... gia đình chị cũng không làm khác được"
Thích Ngọc Tú: “Vâng"
Cô không nói gì thêm, chỉ nói: “Em chưa bao giờ cảm thấy Bảo Sơn có vấn đề gì như chị nghĩ Vợ Trần Thất hơi ngập ngừng một chút, định nói rằng cô quá cố chấp nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra. Cô ta đã từng bắt gặp cảnh Thích Ngọc Tú đánh chị em dâu nhà mình, công nhận người này rất lợi hại.
Thích Ngọc Tú: “Chân của Trần Nham nhà chị thế nào rồi?"
Vợ Trần Thất: “Chỉ trẹo chân một chút thôi, cũng không nghiêm trọng lắm đã khỏe hơn nhiều rồi.
Thật sự thì hiện tại đã ổn hơn rất nhiều rồi, nhưng vợ Trần Thất vẫn kêu thằng nhóc ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn. Năm trước, lúc Đại Sơn bị thương ở chân, cũng nhờ được chăm sóc tốt nên mới nhanh chóng khỏe mạnh. Bởi vậy, cô ấy kiên quyết muốn con trai mình nhanh chóng hồi phục. Chuyện này không cẩn thận sẽ làm liên lụy tới sau này.
“Chị còn phải đi xuống chân núi một chuyến, hai người không biết đâu, có rất nhiều người đã bị mắc mưa, Sở Vệ sinh hiện tại không có đủ thuốc. Cô khẽ thở dài rồi nói: “Mấy đứa con nhà hai em có bị sao không?"
Cô ấy đang quan tâm hỏi.
Thành thật mà nói, vợ Trần Thất và vợ Đại Sơn nói như vậy không phải có ý gì xấu, cũng chỉ là quan tâm bọn trẻ. Chẳng qua là vì quá mê tín nên mới tin tưởng những điều đó.
Vậy nên mới tương đối kiêng kị với Bảo Sơn.
836 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo