Sau trận mưa này thời tiết đột nhiên trở lạnh, sẽ có rất nhiều người khổ sở. Mặc dù Thích Ngọc Tú không phải thánh thần gì nhưng cũng khó tránh được mà thở dài một hơi.

Quả nhiên đến chiều ngày thứ tư, mưa mới dần dần tạnh, cuối cùng cũng hết mưa rồi, Thích Ngọc Tú đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù mấy ngày nay bị nhốt ở nhà, chơi máy tính bảng, nghe radio nhưng tất cả đều không nhàm chán. Đối mặt với tình huống như vậy, trong lòng cô thật sự có chút thấp thỏm lo lắng.

Bây giờ thì mọi thứ đã tốt hơn nhiều rồi.

mưa, Thích Ngọc Tú cũng không ở trong nhà nữa, cô chạy ra xem một chút, nhà mình vẫn còn rất ổn. Nhà cô không có đàn ông, nhưng cũng bởi vì không có đàn ông cho nên mỗi năm, đầu xuân và đầu thu cô đều tranh thủ tu bổ phòng ốc sớm, chính nhờ như vậy mà không có vấn đề gì xảy ra.

Sau khi bảo đảm nhà mình không có vấn đề gì, cô lập tức đến nhà vợ Đại Sơn, mấy ngày nay cũng đến phiên Thích Ngọc Tú chăm sóc heo, tuy nhiên vợ Đại Sơn vẫn làm việc đó thay cô. Thích Ngọc Tú tới, vợ Đại Sơn lập tức kéo cô lại, vui vẻ nói: “Lần trước chị cho em thuốc tẩy giun, thật sự rất có tác dụng!"

Thích Ngọc Tú ngây ra một lúc, sau đó mới nhớ ra chuyện thuốc tẩy giun.

Cô mỉm cười: “Có tác dụng là tốt rồi.

Cô nói: “Chị nghe người ta nói, mỗi năm vào mùa xuân đều phải uống thuốc tẩy giun một lần"

Vợ Đại Sơn hết sức mừng rỡ: “Hai đứa nhỏ nhà em còn tưởng đó là kẹo...... À đúng rồi, thật sự cảm ơn chị, nếu không phải chị cho thằng nhóc nhà em uống thuốc dự phòng thì có lẽ đứa nhỏ này cũng mắc bệnh cảm cúm luôn rồi. Chị biết không, trong thôn có rất nhiều người bị bệnh” Thích Ngọc Tú: “Cái đó cũng chỉ là dự phòng thôi, cũng nhờ cơ thể Kiến Kỳ nhà em khỏe mạnh. Thật ra Thích Ngọc Tú cảm thấy chuyện này không nhất định là vì uống rễ Bản Lam, nhưng vợ Đại Sơn đã kiên quyết cho rằng là nhờ cái này mới tránh khỏi bệnh, cô ấy chân thành nắm tay Thích Ngọc Tú, nói: “Em nợ chị một ân tình"

Thích Ngọc Tú: “Thật sự không có gì đáng đâu mà..."

Vợ Đại Sơn: “Con người chị......"

Hai người cùng nhau bước ra cửa, vợ Đại Sơn nói: “Đi, chúng ta đến xem heo đi. Mấy ngày nay em đều chăm sóc rất chu đáo, yên tâm, heo lần này vẫn rất mập mạp và khoẻ mạnh” Thích Ngọc Tú cười nói: “Vậy thì quá tốt rồi, chị ở nhà cũng lo lắng không yên tâm về bọn chúng"

Dường như vợ Đại Sơn nghĩ ra điều gì đó, có chút do dự.

Thích Ngọc Tú thấy vậy bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?"

Vợ Đại Sơn im lặng một lát rồi nói: “Không có gì đâu chị Nhưng mà con người cô ấy có gì thì đều biểu hiện ở trên mặt, Thích Ngọc Tú cười nói: “Có gì em cứ việc nói thẳng, giữa hai chúng ta không cần phải giấu giếm nhau gì cả.” Cô phỏng đoán một chút rồi nói: “Có phải liên quan đến...... chuyện nuôi heo đúng không?” Còn nhớ ngày hôm đó Trần Nham bị thương ở chân, biểu hiện sợ sệt và né tránh của vợ Trần Thất rất rõ ràng. Thích Ngọc Tú nhìn vào ánh mắt của cô ta, tuy rằng ngoài miệng không nói gì nhưng chưa chắc trong lòng đã không tức giận. Rốt cuộc, bất luận con mình bị kẻ nào ức hiếp thì bản thân người làm mẹ như mình cũng đều sẽ không vui. Lúc ấy, cô không tức giận là vì trời mưa to nên cô sốt ruột muốn về nhà, khuôn mặt Tiểu Bảo Sơn cũng đã tái mét vì lạnh. Hơn nữa, Trần Nham bị thương ở chân, cũng phải nhanh chóng về nhà xem xét coi sao. Bây giờ nếu ai dám ở trước mặt cô mà nói xấu con trai cô, cô đều muốn trở mặt. Tuy Thích Ngọc Tú là một quả phụ nhưng cũng không dễ dàng mà để cho người khác bắt nạt mình. Mấy ngày nay cô tự nhận thấy việc kết hợp nuôi heo với những gia đình khác cũng coi như là không tệ, hơn nữa chia việc ra làm như vậy thì cô cũng không cần phải làm gì nhiều. Vậy nên, nếu họ thật sự muốn giải tán, cô cũng không gặp khó khăn nào cả.

831 chữ

0.04454 sec| 2388.133 kb