“Cháu không cần đâu ạ......"

Thích Ngọc Tú: “Nếu thím mà không ra khỏi cửa thì sẽ không biết đường cho cháu mượn áo mưa"

Cô kéo chàng thanh niên này vào phòng, nói thật ra, ở bên ngoài còn không ngửi thấy mùi gì, nhưng khi tiến vào nhà, nhất định sẽ ngửi thấy mùi hương đồ ăn cực kỳ quyến rũ. Thích Ngọc Tú cởi áo mưa đưa cho cậu nhóc, ngay sau đó nói: “Cháu ở lại chờ một chút.

Lý Kiến Kỳ: “Thím à......"

Thích Ngọc Tú lập tức nói tiếp: “Cháu cũng không cần phải vội, chỉ một chút thời gian thôi mà"

Cô rất nhanh đã chạy vào buồng trong, mở ra một túi rễ Bản Lam, ngay sau đó bỏ chúng vào nước ấm, lúc này mới mang ra bên ngoài.

Lý Kiến Kỳ: “? ??"

Thích Ngọc Tú: “Cháu uống nước thuốc này đi, thuốc này có thể dự phòng bị cảm, thím cũng không biết nó có tác dụng thật hay không, nhưng dù có hay là không thì cứ dự phòng một chút không bao giờ là thừa.

Lý Kiến Kỳ cũng không khách khí, nói: “Cảm ơn thím Tú.

Cậu nhóc cúi đầu uống một ngụm là hết, ngay sau đó ngẩng đầu cười nói: “Cái này uống rất ngon ạ."

Thích Ngọc Tú bật cười: “Dĩ nhiên rồi, mấy đứa nhỏ nhà dì chỉ cần dính một chút xíu nước mưa cũng đòi uống một chén đấy. Chúng cho rằng thứ này là nước đường mà Trong lúc nói chuyện, Thích Ngọc Tú thoải mái hào phóng nhặt từ trong nồi ra năm cái bánh bao nhỏ, nói: “Cái này cháu cầm lấy đi.

Lý Kiến Kỳ: “! !!"

Rất nhanh thằng bé nghiêm túc nói: “Cháu không nhận được đâu ạ, vừa nãy là quá đủ rồi ạ..

Thích Ngọc Tú đè Lý Kiến Kỳ lại giống hệt như cô đè một con gà con, nói: “Cháu đừng có nhiều lời vô nghĩa nữa, nhanh ăn đi cho thím, tình cảm giữa thím và mẹ cháu còn cần một đứa nhóc con như cháu tới đắn đo hay sao? Còn chưa kể đến, ngày hôm qua mẹ cháu đã giúp thím tìm Bảo Sơn mà không do dự chút nào đấy"

“Nhưng cháu vừa mới ăn cơm xong......” Lý Kiến Kỳ kiên trì.

Thích Ngọc Tú: “Vậy cháu mang về nhà cho em trai em gái ăn cũng được. Nhớ gửi lời cảm ơn tới mẹ cháu hộ thím nhé"

Lý Kiến Kỳ chần chờ không biết có nên nhận hay không.

Thích Ngọc Tú: “Nếu cháu không cầm thím sẽ tức giận lắm đó, cầm nhanh đi nào, nếu cháu không tới thì thím lại phải chạy qua nhà cháu đưa.

Cô vỗ Lý Kiến Kỳ, nói: “Nói chung là từ nay về sau thím còn cần nhờ nhà cháu nhiều thứ lắm.

Lý Kiến Kỳ suy nghĩ một chút, nói: “Vâng ạ, cảm ơn thím Tú.

Thích Ngọc Tú: “Mau chạy nhanh đi thôi kẻo muộn"

Lý Kiến Kỳ bật cười......

Tuy rằng mấy nay không thể xuống núi đi học, nhưng hai đứa bé cũng không vì thế mà chậm trễ việc học hành.

Dù học cái gì thì cũng đều là học không phải sao?

Cả nhà tranh thủ nhân lúc trời mưa to, bình thường khó mà nghỉ ngơi được, nay tất cả ở nhà xem hai tập phim “tiếp cận khoa học”, ma trơi ở thôn núi.

Tiểu Bảo Sơn bừng tỉnh nhận ra: “Hóa ra nguồn gốc của ma trơi là do cái này......"

Tiểu Bảo Châu: “Hóa ra ma trơi có thể chế tạo ra được......"

Thích Ngọc Tú thành thật thừa nhận: “Cũng may bây giờ là ban ngày, nếu mà xem cái này vào buổi tối, chắc mẹ sẽ bị dọa đến nhảy dựng cả lên"

Tất cả đều bật cười, đã nhiều ngày rồi họ không được nhìn thấy mặt trời. Thích Ngọc Tú nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lòng rất muốn cảm ơn Chiêu Đệ, nếu không nhờ Chiêu Đệ đề xuất, bọn họ sẽ không nghĩ đến chuyện đi gánh nước.

Chuyện này không phải là do Thích Ngọc Tú làm việc không có tính toán rõ ràng, mà là do trong nhà chỉ cần có một ít đủ dùng là được rồi. Đâu có ai ngờ, trận mưa này dự báo diễn ra trong ba ngày. Vậy mà ba ngày rồi vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Lúc to nhất phải gọi là mưa to tầm tã, khi nhỏ bớt thì cũng phải gọi một câu là mưa vừa. Nếu nhà người nào không có nhiều lu, chắc chắn sẽ không đủ dùng. Ít người như nhà Thích Ngọc Tú hóa ra lại tốt, nhà nào nhiều người, thật sự rất gian nan rồi đây.

826 chữ

0.09974 sec| 2384.406 kb