Tiểu Bảo Châu nâng ngón tay lên chỉ: “Bánh bao nhỏ, con muốn ăn bánh bao nhỏ"

Cô bé mở đôi mắt to nhìn lén mẹ, cô bé bày ra dáng vẻ cún con nịnh nọt cực kỳ thành công.

Tiểu Bảo Sơn ở bên cạnh cũng vội vàng gật đầu.

Tiểu Bảo Nhạc đã bắt đầu chảy nước miếng.

Bọn chúng nói bánh bao nhỏ, cũng không phải nói Thích Ngọc Tú tự mình làm bánh bao, mà chính là loại bánh bao nhỏ Thích Ngọc Tú mua sẵn. Đó là vào khoảng hai ngày trước cô đi mua lương thực về nhà, thuận tiện thấy mấy túi bánh bao làm sẵn nên mua về. Nếu là mùa hè, Thích Ngọc Tú tuyệt đối sẽ không tích trữ loại đồ ăn này, nhưng hiện giờ thu hoạch vụ thu đã qua rồi, tháng mười cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi.

Ngày mốt là chuẩn bị bước sang tháng mười một rồi.

Cô nghĩ rằng loại đồ ăn này nếu đặt trong hầm cũng sẽ trữ được vài ba ngày, không lo hư hỏng. Vậy mà cô mới mang về được hai ngày đã bị mấy đứa nhỏ này phát hiện.

Kỳ thật những cái bánh bao này chưa chắc sẽ ngon hơn bánh bao do Thích Ngọc Tú làm! Nhưng mấy đứa nhỏ này không quan tâm nhiều tới chuyện đó, ở trong lòng bọn chúng chính là hoà thượng từ bên ngoài tới mới biết niệm kinh nha. Cũng có nghĩa là bánh bao mua từ bên ngoài về hấp dẫn hơn bánh mẹ làm!

Thích Ngọc Tú nhìn ba con mèo nhỏ đang thèm ăn, nói: “Được rồi, sáng nay chúng ta hấp bánh bao ăn"

Cô gõ gõ vào trán mấy đứa nhỏ, nói: “Các con sẽ phụ trách gấp chăn nhé.

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ"

Ba đứa nhỏ đồng thanh nói.

Thích Ngọc Tú phủ thêm áo mưa rồi đi xuống hầm đem bốn túi bánh bao còn thừa lại mang lên trên nhà.

Cô mua tổng cộng mười túi nhưng ngay hôm trở về nhà đã hết mất ăn sáu túi, suy nghĩ kĩ một chút thì đúng là nhà bọn họ sức ăn cực kỳ tốt. Thích Ngọc Tú đã quên người có khả năng ăn khoẻ nhất trong nhà này chính là cô.

Cô mở túi ra, mỗi túi đều chứa mười cái bánh bao nhỏ, Thích Ngọc Tú đem bánh bao muốn hấp bỏ hết vào trong nồi, sau đó cắt một ít nấm nhỏ, đánh thêm bốn cái trứng gà, chuẩn bị nấu chúng thành một bát canh.

“Thím Tú...” Từ ngoài cửa truyền tới một giọng con trai đang gọi, Thích Ngọc Tú ló đầu ra nhìn thấy, nói: “Kiến Kỳ đấy hả? Sao cháu lại qua bên này?"

Trên người cậu nhóc khoác áo tơi, chân đi trong mưa nên ướt sũng toàn là nước, nói: “Cháu lại đây xem tình huống như thế nào?

Thích Ngọc Tú vội vàng khoác áo mưa đi ra cửa, kéo rào tre ngoài sân, nói: “Cháu nhanh đi vào nhà đi cho ấm"

Lý Kiến Kỳ lắc đầu, nói: “Không cần đâu ạ, cháu chỉ tới đây thống kê lại một chút, sau đó nhìn xem tình hình trong nhà.

Thích Ngọc Tú: “Sao lại là cháu tới?"

Lý Kiến Kỳ: “Đại đội trưởng tìm cha cháu nhờ hỗ trợ, cháu nghĩ dù sao cháu cũng đang ở nhà rảnh cho nên cháu đi thì tiện hơn cha cháu. Mấy đứa nhỏ đều ở trong nhà phải không thím? Có ai bị bệnh thương hàn không ạ?"

Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Không có, tối hôm qua thím cho mấy đứa nhỏ uống canh gừng, hiện tại chúng vẫn rất khoẻ"

Lý Kiến Kỳ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Như vậy là tốt rồi, cháu nghe đại đội trưởng nói trong thôn có vài người bị nhiễm bệnh thương hàn, đại đội trưởng tính toán thống kê một chút, sau đó xem thuốc men do Sở Vệ Sinh phát xuống, chia cho mỗi nhà có người bị bệnh một ít, về sau sẽ trừ vào công điểm sau” Thằng bé cũng thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy cơn mưa này tới đột nhiên quá. Thích Ngọc Tú: “Cháu còn phải tiếp tục đi sao?"

Lý Kiến Kỳ gật đầu: “Cháu còn phải qua nhà những người khác nữa, những nhà trong núi này cháu đều đến thống kê một chút.

Thích Ngọc Tú nhìn chàng thanh niên trước mặt, kỳ thật thằng bé cũng mới mười sáu tuổi mà thôi nhưng đã ra dáng người lớn lắm rồi.

Cô không chút do dự, nói: “Cháu vào nhà cùng thím, thím đưa cho cháu mượn áo mưa, dù sao áo mưa của thím dùng cũng thuận tiện hơn áo tơi nhiều"

812 chữ

0.10730 sec| 2389.211 kb