Hơn nữa nước mưa còn là đột nhiên trút xuống. Nhiều người lại ỷ vào kinh nghiệm của mình, cho rằng mưa to như vậy, chắc tới nhanh thì đi cũng nhanh, khiến cho bọn họ chủ quan, lại nghĩ thân thể mình cực kỳ khoẻ mạnh, dính chút nước mưa cũng không sao hết, cho nên họ cứ tiếp tục ở trên núi đào đồ ăn, không chịu trở về ngay.
Hoặc có nhiều người nghĩ mình trốn một góc trên núi chờ mưa qua là ổn. Kết quả ai mà lường trước được, trận mưa này lại không giống như bình thường.
Mưa vẫn cứ to, mưa mãi không chịu ngừng, cũng bởi nguyên nhân này mà nhiều người bị nhiễm lạnh đến thấu xương.
Mấy người đi cùng Thích Ngọc Tú trở về nhà trễ là bởi vì phải đi tìm con mình, nhưng vẫn còn rất nhiều người trở về muộn hơn mấy người họ.
Mưa to tới tận buổi sáng ngày hôm sau vẫn chưa chịu dừng lại. Từ sáng sớm Thích Ngọc Tú đã nhìn thấy cơn mưa bên ngoài, sau đó quay sang vỗ mấy đứa nhỏ nhà mình, nói: “Không cần vội, buổi sáng hôm nay chúng ta không đi học.
Bảo Sơn Bảo Châu cũng sẽ không học kém đi chỉ vì một ngày không tiếp thu kiến thức cho nên Thích Ngọc Tú càng không muốn con mình ra bên ngoài dầm mưa.
Tiểu Bảo Châu ăn mặc quần áo mùa thu đang rúc trong ổ chăn mềm mại, dụi mắt hỏi: “Ngoài trời vẫn mưa ạ?"
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Mẹ cũng không biết tại sao lại mưa nhiều như vậy? Nhưng trời vẫn còn mua to."
Cô cảm khoái một tiếng, lại nói: “May mắn hai ngày trước mẹ vừa đi đào khoai lang lên rồi, nếu không gặp trời mưa như thế này chắc chắn sẽ ủng hết khoai Phần đất nhà cô năm nay lại trồng khoai lang, có điều Thích Ngọc Tú không thích ăn cho lắm, cô đã tính sẵn sẽ gánh qua bên kia để bán ra bên ngoài.
Lúc này bên kia đang là thời điểm bán khoai lang nướng nhộn nhịp nhất, bà ngoại Hứa Đình trực tiếp bao trọn gói khoai nhà Thích Ngọc Tú. Nghe nói khoai lang nhà cô ăn ngon hơn những nhà khác.
Thích Ngọc Tú thì không có cảm giác gì nhưng Khương Việt cùng Hứa Đình đều kiên quyết cho rằng như vậy.
Cho nên cô suy đoán có lẽ là do đất đai màu mỡ.
Đương nhiên không cần biết mọi người nói khoai nhà cô ăn ngon cỡ nào, Thích Ngọc Tú cũng chỉ thích ăn gạo trắng hơn, cô không cần ăn khoai lang.
Từ nhỏ tới lớn cô đều ăn khoai lang mà sống, cảm thấy thực sự ăn đủ lắm rồi. Bọn họ nói thứ này ăn ngon, nhưng cô cảm thấy nó vẫn giống y như trước thôi.
Có điều Thích Ngọc Tú vẫn để dành lại một chút cho nhà mình, cô chỉ chừa một sọt, chắc tầm đâu đó khoảng bốn năm chục củ, đây là cô cất giữ để ngẫu hứng nướng cho Bảo Sơn Bảo Châu ăn. Mấy đứa nhỏ này cũng không ăn khoai lang nhiều năm như cô, chúng chỉ ăn mấy năm mà thôi cho nên chúng chưa chán ngán giống như Thích Ngọc Tú.
Hơn nữa trí nhớ của những đứa nhỏ cũng không khắc sâu như người lớn.
Mấy đứa vẫn thích ăn khoai lang nướng cho nên Thích Ngọc Tú cũng không có bán hết toàn bộ.
Cô bán khoai lang qua bên kia, lấy tất cả tiền đổi thành gạo, bột mì và dầu đậu nành. Một năm nay cô không qua bên kia làm buôn bán nữa, nhưng vẫn chuyển thêm nhiều món đồ về nhà, cô còn xây dựng thêm hầm để chứa mà! Tuy chỉ xây dựng thêm hầm nhỏ thôi nhưng vẫn đựng được nhiều hơn so với trước kia.
Trong nhà có lương thực thì trong lòng mới không hoảng hốt.
Thích Ngọc Tú: “Buổi sáng nay các con muốn ăn món gì?"
Hai mắt Tiểu Bảo Châu sáng rực lên, nói: “Chúng con còn có thể yêu cầu món ăn sao?"
Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Nhạc ở bên cạnh cô bé cũng nháo nhào lên như những con sâu đậu đỏ, hai đứa chúng nó lẻn đến bên người Tiểu Bảo Châu, ngước mắt nhìn mẹ.
Thích Ngọc Tú cười: “Có điều không phải món gì các con nói ra mẹ cũng làm được.
Mấy đứa nhỏ đều bị lừa gạt lập tức gục mặt xuống.
Thích Ngọc Tú cười nói: “Vậy các con muốn ăn cái gì?"
818 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo