“Chỉ có dì nhỏ, cậu nhỏ của các con là khó chịu ra mặt với mẹ, còn cả những người dì cậu bên họ nữa, mấy người đó cũng không thích mẹ làm vậy. Bọn họ đều cảm thấy bọn họ đang nghe tới đoạn cực kỳ hồi hộp, đột nhiên mẹ hỏi một câu làm phá huỷ tất cả bầu không khí của truyện ma rồi, cứ như vậy lặp đi lặp lại, một chút cũng không đáng sợ. Vốn dĩ nghe chuyện xưa ma quỷ, chính là thưởng thức bầu không khí rùng rợn đó, bọn họ nói mẹ chẳng hiểu ý gì cả. Thích Ngọc Tú nói.
Tiểu Bảo Châu dẩu miệng: “Mấy người cậu nhỏ đó, bọn họ thật là quá đáng, nghe không rõ đương nhiên phải muốn hỏi lại rồi.
“Chỉ là... !"
Thích Ngọc Tú nhìn mấy đứa nhỏ trong nhà bày ra bộ dạng lòng đầy phẫn nộ, cười: “Vậy các concòn muốn nghe không? Mẹ sẽ kể chuyện xưa thật giòn.
Tiểu Bảo Châu chớp chớp lông mi thật dài, cô bé lập tức ngồi ngay ngắn ở trên giường đất, ngọt ngào hỏi: ““Giòn là cái gì hả mẹ?"
Thích Ngọc Tú nghiêm trọng: “Chính là ngón tay đó, cắn một ngụm, giòn.
Tiểu Bảo Châu: “! !!"
Cô bé lớn tiếng: “Mẹ hư"
Tiểu Bảo Sơn ôm lấy bả vai em gái, nói: “Bảo Châu không sợ hãi, có anh ở đây rồi.
Thằng bé nói tiếp: “Chúng ta nghe radio trong chốc lát có được không mẹ?"
Thích Ngọc Tú: “Được."
Tiểu Bảo Nhạc cao hứng: “Đến lúc được nghe radio rồi.
Rõ ràng mỗi ngày đều nghe, nhưng lần nào bạn nhỏ Tiểu Bảo Nhạc cũng bày ra bộ dạng như được nghe lần đầu tiên, vô cùng hưng phấn, cho nên mới nói bạn nhỏ Tiểu Bảo Nhạc rất giỏi tạo nên không khí vui vẻ, háo hức đó nha.
Đứa nhỏ còn vui vẻ ngân nga mấy câu: “Mưa to ào ào rơi, Bắc Kinh điện thoại tới, kêu ta nhập ngũ rồi, ta còn chưa lớn nha"
Nói xong cậu nhóc đưa đôi mắt to nhìn về phía mẹ, nói: “Mẹ ơi, điện thoại là cái gì vậy?"
Đừng nghĩ người nhà bọn họ đi qua chỗ Khương Việt rất nhiều thì sẽ biết tất cả mọi chuyện, nhà Khương Việt lại không có loại điện thoại để bàn này, cô ấy luôn gọi điện thoại của mình là di động, cho nên đứa nhỏ này chỉ biết “Tay gà”, không biết “Điện thoại” là gì cả.
Thích Ngọc Tú: “Điện thoại chính là một loại đồ vật thần kỳ cho phép chúng ta nói chuyện với nhau dù ở cách xa hàng vạn dặm. Nếu nhà của chúng ta có điện thoại, rồi nhà của bác cả cũng có điện thoại thì hiện tại hai bên nhà chúng ta có thể nói chuyện được với nhau.
Tiểu Bảo Nhạc: “Ra là vậy"
Kỳ thật Tiểu Bảo Nhạc vẫn chưa hiểu rõ ràng lắm nhưng nó biết được điện thoại chính là một món đồ vật cực kỳ lợi hại.
Thằng bé nói: “Về sau con cũng muốn có điện thoại “Được thôi, về sau con cũng sẽ có."
Thích Ngọc Tú thấy mâm cơm nhà cô chỉ một chốc lát nữa là ăn xong nên liền đứng dậy đi lấy túi rễ Bản Lam, đúng là có chuẩn bị sẵn sàng không bao giờ là thừa thãi.
Cô bắt đầu ngâm rễ Bản Lam sau đó chia ra cho mỗi đứa nhỏ một chén. Bảo Châu: “Chúng ta cùng nhau sống thật khỏe mạnh nào!"
Lại nói tiếp, Thích Ngọc Tú lo trước khỏi hoạ đúng là rất cần thiết. Bởi vì sau khi cả nhà cùng tắm nước ấm, uống canh gừng, mặc quần áo ấm áp và uống một chén rễ Bản Lam, toàn những đồ có tác dụng giữ ấm phòng nhiệt như vậy cho nên cả nhà bọn họ không ai xảy ra vấn đề gì. Ngược lại vẫn khoẻ mạnh như cũ.
Có điều, sau trận mưa thật lớn này, rất nhiều người trong thôn đã nhiễm bệnh thương hàn. Theo lý thuyết, có lẽ không tới mức nhiều người nhiễm bệnh như vậy, nhưng bởi vì trận mưa này quá bất ngờ, vội vàng ập tới làm hầu hết mọi người đều không chuẩn bị đầy đủ.
Lúc cơn mưa mùa thu ập tới, hầu như tất cả mọi người đều đang đào đồ ăn hoặc nhặt củi khô để chuẩn bị cho mùa đông ở trên núi.
Cho dù thấy mưa, tất cả mọi người có lập tức chạy về nhà thì cũng sẽ dính không ít nước mưa vào người, cũng bởi khoảng cách từ trên núi về nhà họ hơi xa.
800 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo