“Mẹ ơi, mẹ Trần Nham...... Về sau này có phải sẽ không cho Trần Nham chơi cùng con nữa có đúng không?"
Tiểu Bảo Sơn cúi đầu ăn mì sợi, không hề ngẩng đầu lên nhưng vẫn nghiêm túc hỏi một câu. Thích Ngọc Tú sửng sốt, cô đang muốn nói là không phải, nhưng lại cảm thấy mình không thể trái lương tâm đi lừa con trai như vậy, hơn nữa, chuyện này căn bản không thể lừa thằng nhóc được. Cô nghĩ ngợi một hồi, nghiêm túc nói: “Mẹ cũng không dám khẳng định là đúng hay không, chuyện này rất khó nói, có lẽ mẹ Trần Nham sẽ không muốn, nhưng mẹ Trần Nham là mẹ Trần Nham, thằng bé là thằng bé. Tuy rằng những đứa nhỏ không có khả năng quyết định điều mình muốn làm. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Trần Nham không tốt. Thằng bé vẫn luôn nói đỡ cho con, con còn nhớ không? Thằng bé đã coi con như là một người bạn thực sự rồi đó"
Tiểu Bảo Sơn vội vàng gật đầu, nói: “Vâng"
Thích Ngọc Tú nhẹ nhàng bật cười, nói: “Đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy, tất cả mọi chuyện cứ hãy để nó thuận theo lẽ tự nhiên"
Tiểu Bảo Châu thò bàn tay trắng nõn bé xinh của mình ra cầm tay anh trai, nghiêm túc nói: “Anh trai, không cần biết người bên ngoài nói về anh như thế nào, bên cạnh anh vẫn luôn có người em gái đáng yêu nhất là em đây"
Tiểu Bảo Sơn: “Ra thế......” Câu này Tiểu Bảo Sơn kéo ra một hơi thật dài.
Tiểu Bảo Châu làm nũng: “Anh trai, anh nói đi chẳng lẽ em còn không quan trọng bằng Trần Nham kia sao?"
Tiểu Bảo Sơn lập tức: “Không không, đương nhiên em là quan trọng nhất rồi.
Bảo Châu vui vẻ cong khóe miệng, cô bé ôm bát cơm, cười hì hì: “Câu này rất chính xác.
Tiểu Bảo Nhạc: “Em cũng quan trọng, em cũng quan trọng"
Thích Ngọc Tú: “Đúng đúng đúng, con cũng quan trọng"
Cô nhìn về phía nước mưa bên ngoài cửa sổ, nói: “Cũng không biết khi nào trận mưa này mới dừng lại."
Lời này không ai có thể biết được câu trả lời, Tiểu Bảo Châu nhìn ra cửa sổ, nước mưa đánh vào phía ngoài cửa như giọt pha lê rơi xuống, Tiểu Bảo Châu nhìn chằm chằm vào cơn mưa, quay đầu lại nhìn mẹ với vẻ mặt như thể có một vấn đề cực kỳ quan trọng sắp sửa xảy ra: “Mẹ, nếu ngày mai còn mưa lớn như vậy chúng ta có đi học hay không?"
Thích Ngọc Tú do dự một chút, nói: “Để xem sáng mai như thế nào đã, nếu vẫn còn mưa lớn thì không thể đi được"
Tiểu Bảo Châu: “Vâng"
Cô bé cũng không tỏ ra mình vui vẻ hay không, bởi vì cô bé còn một vấn đề nữa cần hỏi.
“Vậy nếu chúng ta không đi, mấy đứa chúng con có thể ở nhà chơi thêm một chút được không ạ?"
Thích Ngọc Tú: “Được.quá.
“Thích Điều làm những đứa trẻ sung sướng nhất chính là khi chúng có thời gian vui chơi nhiều hơn. Mưa mùa thu rơi xuống cũng mang theo gió lạnh tràn về, giống như ban ngày thời tiết còn đang độ mùa hè, nhưng tới chập tối lập tức vào mùa đông, cảm giác lạnh buốt đến thấu xương. Cũng không bõ công nhà Thích Ngọc Tú nấu nước tắm rửa, thiêu giường đất khiến cho nhiệt độ trong phòng khá cao, nhưng chỉ cần mở cửa ra là có thể cảm nhận được thời tiết lạnh lẽo. Thích Ngọc Tú trải chăn đệm lên giường đất, nói: “Đêm nay chúng ta có thể ngủ muộn một chút"
Gió thổi ngoài cửa sổ phần phật phần phật vang lên, Tiểu Bảo Châu: “Mẹ, con muốn nghe kể chuyện xưa.
Thích Ngọc Tú nhăn mặt nói: “Mẹ chỉ biết kể chuyện xưa về ma quỷ thôi"
Tiểu Bảo Châu rụt rụt bả vai, cô bé cảm thấy hơi nao núng. Thích Ngọc Tú cười nói: “Không phải ‘lá gan của con rất lớn sao? Bây giờ lại cảm thấy sợ à? Khi mẹ còn nhỏ cũng chẳng có bao nhiêu trò chơi, hầu hết chỉ nghe những chuyện xưa về ma quỷ thôi. Lúc ấy lỗ tai của mẹ không tốt lắm, thường xuyên nghe không rõ, mỗi một lần đều phải đặt câu hỏi, khiến cho bà ngoại của mẹ cảm thấy rất phiền phức. Có điều tuy bà ngoại của mẹ rất buồn bực, nhưng lần nào bà cũng nói lại cho mẹ nghe"
808 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo