Tiểu Bảo Sơn chớp mắt.

“Mẹ biết con muốn cứu người, nhưng mẹ càng hy vọng con của mẹ khoẻ mạnh, hơn nữa con phải khoẻ mạnh mới cứu được người khác. Thích Ngọc Tú lại xoa nhẹ đầu thằng bé một cái, nói: “Con đã đứng dưới mưa lâu như vậy, buổi tối hãy uống một túi rễ Bản Lam* đi.

* là một vị thuốc Bắc có tác dụng phòng bệnh Tiểu Bảo Sơn: “Vâng"

Thích Ngọc Tú xách theo đậu giá đi tới nhà chính, cô cũng hắt xì một cái, Thích Ngọc Tú quyết định cắt một miếng gừng thật to, không cần biết hai người có dính cảm hay không nhưng cứ dự phòng bao giờ cũng tốt nhất.

Nếu thật sự bị bệnh đến lúc đó mới khổ.

Kỳ thật hiện tại còn chưa muộn lắm nhưng sắc trời đã hoàn toàn đen kịt. Mây đen đầy trên bầu trời, mưa to chưa có dấu hiệu ngừng lại.

“Mẹ, dự báo thời tiết nói rất chuẩn"

Thích Ngọc Tú gật đầu: “Đúng là như vậy” Cô nói: “Các con tới đây, ngồi xuống bàn ăn cơm đi Tiểu Bảo Nhạc nhấp cái miệng nhỏ, lon ton hỏi: “Mẹ, con cùng chị gái cũng có thể uống rễ Bản Lam chứ?” Trên đôi mắt to của thằng bé hiện lên rõ ràng hai chữ “Muốn uống” thật to. Thích Ngọc Tú gật đầu: “Ừ, dĩ nhiên là hai đứa cũng có thể uống mà"

Tiểu Bảo Nhạc khóe miệng nhếch lên, tuy thằng bé biết đây là thuốc nhưng hương vị chẳng hề khó uống chút nào, trên thực tế, thằng bé còn coi nó như một loại đồ uống nữa cơ.

Thằng bé ưỡn ngực lên, hùng hồn tuyên bố: “Con sẽ lớn lên thật khoẻ mạnh, bảo đảm sẽ không bao giờ bị bệnh"

Thích Ngọc Tú: “Đúng rồi làm sao con có thể bị bệnh được chứ, nào mau lại đây ăn cơm thôi. Tiểu Bảo Nhạc vừa cúi đầu đã nhìn thấy đồ ăn ở trên bàn, khóe miệng lập tức méo xếch xuống. Cậu nhóc quay đầu kéo kéo ống tay áo của chị gái. Bảo Châu vừa đi qua bên này ngồi xuống, ánh mắt cô bé cũng gục xuống, miệng méo xệch y hệt Bảo Nhạc, thật là một chút khác biệt cũng không có, biểu cảm của hai chị em nhà này tỏ rõ sự chán ghét.

Thích Ngọc Tú nhìn biểu cảm của hai đứa, cố ý nói: “Có phải dạo này hai đứa hơi kén cá chọn canh rồi không? Đồ ăn ngon như vậy còn bĩu môi, vậy là không muốn ăn sao?"

Tiểu Bảo Châu ngon ngọt, khuôn mặt trong nháy mắt đã trở nên sáng ngời, nói: “Mẹ à, không có đâu, chúng con không có chê đồ ăn mà"

Chị Khương Việt cũng nói, nếu có một giải đấu chọn ra bạn nhỏ nào miệng rộng ăn uống thoải mái nhất, chắc chắn hai đứa sẽ giành giải nhất nha.

Chẳng qua là... cô bé nhấp miệng nhỏ, tỏ ra cực kỳ nghiêm túc nói: “Ở đây có quá nhiều gừng rồi mẹ."

Những miếng gừng xắt nhỏ cực kỳ nhiều, dường như muốn che lấp cả mì sợi rồi.

Thích Ngọc Tú: “Con có biết gừng cực kỳ quý giá hay không?"

Tiểu Bảo Châu không dám nói gì nữa.

Nhìn mà xem, ở thời hiện đại gừng, tỏi ớt đều quý giá như nhau, dĩ nhiên ở thời đại này giá trị của chúng cũng không thể kém hơn.

Thoạt nhìn cứ nghĩ rằng giá cả bên này rẻ hơn, thực ra do tỷ giá bên này không giống bên kia, cùng giá trị là một đồng tiền, nhưng khả năng mua lại khác nhau.

Cho nên những loại gia vị như gừng tỏi ớt ở đầu bên này cũng là một thứ quý giá, cũng thuộc dạng là đắt đỏ, bởi vì không có nhiều người trồng trọt loại gia vị này, ít nên mới quý. Nhưng Thích Ngọc Tú hiểu được, hành gừng tỏi đều là thứ tốt cho sức khoẻ cho nên cô cất giữ dưới hầm khá nhiều. Từ năm trước khi kỳ ngộ bắt đầu, hầm và phòng bí mật nhà cô chưa bao giờ vơi, lúc nào cũng đều tràn đầy. Thích Ngọc Tú đúng là một người đã từng trải qua đói nghèo, chỉ có những người đã từng bị đói mới có đam mê tích trữ như cô.

Cô nói: “Được rồi, mấy đứa con tranh thủ ăn nhanh lên kẻo nguội, húp nhiều canh một chút, cứ ăn cho thật no say đi, chúng ta đi ngủ muộn tí cũng không sao?

Mấy đứa nhỏ vâng một tiếng, Thích Ngọc Tú cúi đầu hút một ngụm canh, nước lèo nóng hầm hập, húp xong cảm thấy ấm người cực kỳ.

801 chữ

0.12194 sec| 2386.656 kb