Chờ khi cô bé pha xong, Thích Ngọc Tú cũng vào tới cửa, cô nhìn qua Bảo Sơn đã lạnh cóng đến run bần bật, nói: “Con ngồi chờ một chút nhé để mẹ đi nấu chút nước.
Tiểu Bảo Châu: “Hãy để con làm cho!"
Thích Ngọc Tú: “Không cần đâu, con cứ ở một bên đi, đừng làm ướt quần áo của mình là được.
Tiểu Bảo Châu không cảm thấy buồn, cô bé gật đầu nói: “Được ạ, mẹ, anh trai, con pha trà gừng cho hai người đây"
Cô bé nghiêm túc nhìn chằm chằm hai người, thấy cả hai đều đã lạnh đến mức môi trắng bệch. Cơn mưa này rơi xuống cũng quá dồn dập, khiến người ta khó lòng mà phòng bị. Tiểu Bảo Châu nhìn anh trai, lo lắng nhíu mày, nói: “Anh trai, tay anh bị thương rồi kìa.
Tiểu Bảo Sơn cúi đầu nhìn xem, nói: “Anh không sao đâu, em đừng lo Bảo Châu chạy nhanh về phòng đem trà gừng mang sang, nói: “Cẩn thận một chút, anh cứ từ từ mà uống kẻo bỏng"
Sau đó cô bé lại quay đầu đi vào trong mang ra cho Thích Ngọc Tú một cốc khác, con bé cực kỳ hiểu chuyện và chu đáo. Tuy rằng Thích Ngọc Tú cảm thấy cả người lạnh như muốn đóng băng, nhưng trong lòng cô thấy vậy lập tức trở nên ấm áp, cô thổi thổi cốc trà gừng, nói: “Con cứ lên giường đất trước đi. Mẹ cho anh trai con đi tắm rửa xong sẽ lên sau.
Đã vào đến nhà, mưa to bị ngăn cách ở bên ngoài, dường như cô cảm thấy cả người thoải mái hơn không ít.
Tiểu Bảo Sơn ngồi trên băng ghế, thấy bên tay trái là hai con gà mái đang ríu rít, bên tay phải còn có một con nhím đang lẳng lặng nằm im không chút tiếng động, thằng bé cảm nhận mọi thứ thật rõ ràng, quả nhiên về được đến nhà thật là tốt.
Trong nhà củi lửa đã có sẵn cho nên nước rất nhanh sôi, từ lúc Bảo Sơn lớn hơn một chút, Thích Ngọc Tú đã không còn tắm rửa cho con trai mình nữa rồi, lần này thì khác, cô bất chấp tất cả tắm rửa cho con mình một cách nhanh chóng, ngay sau đó mặc lẹ quần áo vô rồi ném quần áo dơ qua một bên.
Tiểu Bảo Sơn mặc vào một bộ quần áo cực kỳ ấm áp, nói: “Thật là ấm quá đi.
Bảo Châu vội vàng nói: “Em đã tìm rồi đặt quần áo của anh trai lên trên giường đất cho nó thật nóng hổi đó nha"
Bảo Sơn cười, nói: “Đúng là em gái là tuyệt vời nhất.
Bảo Nhạc cũng lập tức nói: “Em cũng rất tuyệt vời nè, em đã nhường chỗ ấm áp đó để để quần áo của anh lên trên cho ấm"
Bảo Sơn cười nói: “Ừ, em ngoan lắm"
Tiểu Bảo Châu xê dịch cặp mông nhỏ, dịch dịch dịch, ngồi xuống bên người Bảo Sơn, bắt lấy tay Bảo Sơn, cô bé đau lòng nói: “Anh à, có phải rất đau hay không? Để em thổi thổi cho anh bớt đau nhé"
Cô bé cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi chỗ tay đau cho anh trai. Tiểu Bảo Nhạc thấy vậy cũng tiến lên: “Em cũng giúp anh trai thổi thổi"
Lúc này Thích Ngọc Tú đã tắm xong, cô cũng vào nhà, nhìn thấy ba đứa nhỏ song song ngồi ở đầu giường đất, cái chân nhỏ nhắn đều thò cả ra ngoài, hai đứa nhỏ một đứa ngồi bên trái, một đứa ngồi bên phải, hai đứa đều tự thổi cho Tiểu Bảo Sơn. Cô cười nói: “Tại sao mấy đứa ở nhà mà không châm nến?"
Thích Ngọc Tú châm ngọn nến lên, trong phòng nháy mắt sáng sủa hơn không ít, cô tiến lên cắt một đám đậu giá, nói: “Buổi tối dường như dài ra không ít.
Thích Ngọc Tú tạm dừng một chút, lại đem ngăn tủ mở ra, tìm được thuốc tím, nói: “Con tới đây nào, duỗi tay ra cho mẹ xem.
Cô nói: “Làm sao mà tay con lại bị thương như thế này?"
Tiểu Bảo Sơn thấp giọng, nói: “Con muốn thử xem con có thể trèo lên miệng hố hay không và kết quả là bị thương. Con thực sự quá vô dụng mà."
Thích Ngọc Tú xoa xoa đầu con mình, nói: “Con đã làm rất tốt rồi, con vẫn là một đứa nhỏ, có cái gì mà vô dụng hay hữu dụng ở đây chứ?"
Cô lại nói: “Nhưng mẹ hy vọng con có thể giữ an toàn cho chính mình trước mặc kệ là khi nào, con còn khoẻ mạnh mới là điều quan trọng nhất.
819 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo