“Chị nói bậy bạ gì đấy? Còn không nhanh ôm con mình về nhà đi. Chân của thằng bé đã sưng thành cái dạng gì rồi, chị còn có tâm trí mà ở đây nói chuyện linh tinh nữa sao? Đừng có đứng đây mà suy đoán linh tinh nữa! Có điều tại sao chị lại tin những lời đồn đại vớ vẩn của mọi người trong làng mà đi chỉ trích một đứa nhỏ như vậy chứ? Chị xem, nhà em cũng quan hệ gần gũi với nhà họ đây, nhà em càng ngày càng khá lên, làm gì có chuyện gì xảy ra đâu?"

Vợ Trần Thất trầm mặc một chút, ngay sau đó cô ấy đột nhiên ngẩng đầu, kinh hoàng nói: “Chồng của em mùa đông năm trước không phải đã xảy ra chuyện sao......

Lúc này, vợ Đại Sơn cũng tối sầm mặt, cô nói: “Chị lại nói bậy, lúc ấy hai nhà tụi em còn chưa qua lại với nhau nhiều, cũng may lần đó nhà em được Thích Ngọc Tú trợ giúp nên mới vượt qua được, cho nên sau này hai nhà chúng em mới qua lại thân thiết được như bây giờ đấy.

Trước kia bọn họ cũng hay lui tới, nhưng chỉ là hơn người khác một chút, cũng không được gọi là thân thiết.

Từ lần Thích Ngọc Tú giúp bán hộ nhân sâm cho nhà bọn họ, lời được thêm ba mươi đồng tiền, trong lòng vợ Đại Sơn vô cùng biết ơn cô ấy nên hai nhà mới có quan hệ vô cùng bền chặt như bây giò.

Trước giờ người ta toàn dệt hoa trên gấm chứ có mấy ai chịu đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi dày nhất như nhà Thích Ngọc Tú đâu?

“Cho nên, chị đừng có nói lung tung"

Vợ Trần Thất lại nói: “Được rồi, coi như chuyện của chồng em là ngoài ý muốn...... Nhà của chị thì xui xẻo hơn nhà em. Nghĩ cũng đúng nha. Nhà đó nuôi heo ở nhà chị, Bảo Sơn cũng luôn chạy qua cho heo ăn. Trần Nham nhà chị cũng nhờ vậy mà chơi thân với Bảo Sơn hơn! Thế thì không được rồi, chuyện này không thể để như vậy được.

Cô cảm thấy cô đã tìm ra được bản chất của chuyện này rồi.

Nhà cô ấy xui xẻo hơn nhà Đại Sơn, đó là bởi vì vợ Đại Sơn thường lui tới với Thích Ngọc Tú thôi. Nhưng người nhà cô ấy lại hay lui tới với ngôi sao chổi Tiểu Bảo Sơn.

Cho nên nhà cô ấy mới bị liên lụy.

Vợ Đại Sơn: “Chị hãy mau chóng về nhà đi."

Hai người đã tới cửa nhà rồi, cho nên người nào người nấy đều về nhà, sắc mặt vợ Đại Sơn không tốt, nói: “Người gì toàn nói những lời bậy bạ.

Lý Kiến Kỳ: “Mẹ làm sao vậy? Có chuyện gì sao mẹ?"

Vợ Đại Sơn giữ chặt con trai, nói: “Còn không phải là thím Trần Thất cách vách nhà mình sao, Trần Nham nhà cô ấy rơi vào bẫy rập, rõ ràng là chuyện ngoài ý muốn, thế mà cô ấy lại nói Bảo Sơn là ngôi sao chổi, con nói xem, tại sao lại có thể quy chụp cho thằng bé như vậy chứ? Thật là quá đáng....."

Vợ Đại Sơn lôi kéo con trai mình lẩm ba lẩm bẩm một hồi, Lý Kiến Kỳ cũng không cảm thấy phiền, chỉ nhíu mày nói: “Có chuyện lần này xảy ra như thế, vậy thì chuyện năm tới con e rằng chắc khó để làm rồi"

Sau đó cậu nhóc không nhiều lời nữa, chỉ nói tiếp: “Mẹ, con đi đun nước cho mẹ, mẹ rửa qua chân tay một chút cho cơ thể ấm lại đi. Loại thời tiết này rất dễ bị cảm lạnh"

Vợ Đại Sơn: “Được."

Cùng lúc đó ở nhà Trần Thất, Trần Thất lại cõng con trai xuống núi. Trần Nham ghé vào trên lưng ba của hắn, nghiêm túc nói: “Ba à, mẹ lại nói bậy, Bảo Sơn thực sự rất tốt bụng mà.

Trần Thất lừa gạt thằng bé nên chỉ ừ một tiếng nhưng thực chất trong lòng hắn lại có chút đồng ý với suy đoán của vợ mình......

Hắn cảm thấy có một số việc người ta không thể không tin.

Trong khi hai nhà này đang có những ý nghĩ trái ngược nhau, thì trong gia đình đang được nhắc tới không ngừng chính là... Thích Ngọc Tú ôm con trai rất nhanh đã về đến nhà.

Vừa thoáng thấy bóng dáng mẹ, Tiểu Bảo Châu vội vàng từ trên giường đất nhảy xuống dưới, cô bé đổ nước nóng từ phích ra, sau đó thêm trà gừng đường vào cốc nước nóng.

820 chữ

0.15183 sec| 2382.07 kb