Thích Ngọc Tú: “Sau này khi hai đứa ra khỏi nhà nhất định phải nói cho người lớn biết, nếu không phải có ba đứa nhà Đại Sơn, mấy người chúng ta cũng không biết đi tới bên này để tìm hai đứa các con."

Trần Nham: “Là cháu nói không nên dẫn theo bọn chúng......” Thằng bé cũng dựa vào bả vai Thích Ngọc Tú, nói: “Bảo Sơn là vì cứu cháu nên mới bị rơi xuống, tại cháu bị trượt chân, tất cả là do cháu làm liên luỵ tới em ấy......"

Thích Ngọc Tú: “Thôi mọi chuyện đã ổn thoả cả rồi, hai đứa đừng lo lắng nữa, không ai trách cứ gì cháu đâu. Chúng ta mau chạy nhanh trở về để cho hai đứa tắm nước nóng rồi uống một chút nước ấm. Trần Nham à, cái chân này của cháu thật sự không ổn đâu, về nhà nhớ bảo ba cháu mang cháuđi xuống nhờ thầy thuốc khám xem thế nào nhé"

Trần Nham vội vàng nói: “Không có gì nghiêm trọng đâu ạ."

Thích Ngọc Tú: “Cho dù có vấn đề hay không có vấn đề thì cháu cũng phải nghe lời cha mẹ.

Vợ Trần Thất đi theo phía sau bọn họ hốt hoảng chạy lên. Tuy rằng Trần Nham đã nói rằng đều là do bản thân đã làm liên luỵ tới Bảo Sơn, nhưng vợ Trần Thất chợt nhớ tới những lời đồn đại trong thôn, dù ít dù nhiều cô ấy cũng nghĩ rằng do Bảo Sơn mà Trần Nham mới bị như vậy. Cũng chẳng phải cô ta có thành kiến gì quá lớn. Nhưng hầu như tất cả mọi người đều nói đứa nhỏ Bảo Sơn này không may mắn. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vừa ngang qua nhà Thích Ngọc Tú được một đoạn thì chợt suy nghĩ, không phải con nhà cô ấy đã gặp tai nạn rồi sao? Cứ thử nghĩ mà xem, từ khi Bảo Sơn kia sinh ra tới giờ, bên cạnh thằng bé có một người nào được sống thoải mái yên ổn hay không?

Bọn họ cũng không thể so sánh với Thích Ngọc Tú được. Cô cảm thấy Thích Ngọc Tú này là người có số mệnh cứng cỏi, đâu có người phụ nữ nào dũng mãnh được như cô ấy đâu. Cô tự biết mình không phải là một người dũng mãnh, càng không có số mệnh cứng cỏi, nếu qua lại với nhà họ quá nhiều sợ rằng sẽ gặp chuyện thì sao? Nghĩ sao làm vậy, cô ta tự dặn với lòng từ giờ trở đi không cho con mình chơi với Bảo Sơn nữa.

Nham Tử nhà bọn họ thật quá đáng thương.

Tuy rằng vẫn chưa về tới nhà nhưng cô vừa thấy Bảo Sơn và Trần Nham cùng được Thích Ngọc Tú ôm vào trong lòng, cô sợ tới hồn xiêu phách lạc, chủ động nói: “Chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa thôi, đưa Nham Tử cho chị đi, mấy người cũng hãy chạy thật nhanh về nhà nhé.

Thích Ngọc Tú: “Vậy cũng được ạ.

Cô cũng không miễn cưỡng người khác làm gì, chỉ quay qua vợ Đại Sơn nói: “Hiện giờ chị còn phải nhanh chóng ôm Bảo Sơn trở về, ngày khác hết mưa rồi chị sẽ qua nhà em nhé"

Vợ Đại Sơn: “Khách khí làm gì, chị mau chạy nhanh đi Thích Ngọc Tú ôm Bảo Sơn chạy về nhà, vợ Trần Thất ở bên cạnh giữ chặt tay vợ Đại Sơn, nhắc mãi: “Em đúng là hại nhà chị thật thảm!"

Vợ Đại Sơn hoang mang: “Chị đang nói cái gì vậy?"

Vợ Trần Thất xót xa tới mức bật khóc: “Người trong thôn đều nói Bảo Sơn có mệnh cứng chuyên khắc người. Em xem nhà chị không phải đã bị em hại hay sao? Nhẽ ra em không nên làm người đứng ở giữa bảo nhà chị cùng nuôi heo chung với nhà cô ấy! Bây giờ, chuyện đã xảy ra rồi, chị biết phải làm sao đây?"

Vợ Đại Sơn bị những lời này của cô ấy làm cho cứng đờ tại chỗ.

Trong lúc cô ấy còn chưa kịp phản ứng được gì, Trần Nham đã nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ nói toàn những lời phong kiến mê tín, Bảo Sơn rất tốt bụng, do con tự mình rơi xuống bẫy rập, Bảo Sơn vì giữ chặt con mới bị ngã xuống theo, bằng không em ấy căn bản đã không xảy ra chuyện gì” “Chính vì thằng nhóc liên luỵ tới con đó, bởi vì nhóc con ấy là một ngôi sao chổi.

Vợ Đại Sơn thấy hàng xóm nhà mình và con trai của cô ấy càng nói càng kỳ cục, cô vội vàng ngăn lại.

813 chữ

0.11093 sec| 2395.438 kb