Hình như Trần Nham còn bị thương, chân nó sưng to lên rồi.
Thích Ngọc Tú vội vàng nói: “Các con đừng sợ, để mẹ cứu hai đứa lên Cái hố này được đào không quá sâu, nếu người lớn bị rơi xuống dưới, nghĩ cách vẫn có thể đi lên được, nhưng hai đứa này đều quá nhỏ, đứa lớn nhất cũng chỉ mười mấy tuổi, thêm nữa, thời điểm Trần Nham ngã xuống nó còn bị thương, căn bản không thể nhảy lên nổi. Hơn nữa, khi chúng vừa rơi xuống trời lại bắt đầu mưa to, hai đứa ở bên dưới càng thêm chật vật, khổ sở. Thích Ngọc Tú: “Để em đi xuống đó, hai người ở bên trên tiếp ứng cho em?
Vợ Trần Thất vội vàng gật đầu, nói: “Nham Tử nhà chị bị thương, em hãy cứu Nham Tử nhà chị lên trước đi. Nham Tử ơi con đừng sợ, đừng sợ nhé.
Thích Ngọc Tú cũng không nói thêm điều gì, cô chỉ từ từ lần tìm chỗ thuận lợi để nhảy xuống hố, quá trình này không đơn giản vì nước mưa ngấm vào đất làm cho đất khá trơn, may mắn cô lại nhảy được tới bên cạnh hai đứa nhỏ, vội vàng ôm lấy chúng, cô nói: “Không sao rồi, có mẹ ở đây, không việc gì phải sợ nữa rồi"
Bảo Sơn: “Mẹ ơi, Trần Nham bị thương, mẹ đẩy anh ấy lên trước đi. Thích Ngọc Tú nhìn con trai mình, sau đó cô gật đầu nói: “Được."
Cô đặt Trần Nham lên người, tìm một vị trí không quá dốc, sau đó bò lên trên, bò từng chút một, tới một khoảng cách thích hợp có thể nhìn thấy hai người phía trên, cô kéo đứa nhỏ sang một bên, tiếp theo ra sức đẩy cho thằng nhóc lên trên được miệng hố. Hai người bên trên thấy vậy vội vàng túm chặt lấy Trần Nham, dùng sức kéo thằng bé lên khỏi hố.
Trần Nham lên được rồi, Thích Ngọc Tú lại đau lòng nhìn con trai của mình. Ai mà chẳng vậy, cha mẹ nào mà chẳng xót con.
Thích Ngọc Tú vội vàng ôm con vào lòng, nói: “Con nhanh mặc quần áo vào đi. Bảo Sơn hắt xì một cái, môi trắng bệch còn hơi run rẩy mặc cho Thích Ngọc Tú đang cõng cậu nhóc trên lưng. Mấy người lớn lại thực hành một màn kéo lên như vừa rồi, Thích Ngọc Tú cũng lại đem đẩy cho Tiểu Bảo Sơn lên trên miệng hố, cuối cùng mới tới lượt Thích Ngọc Tú. Cũng may mắn Thích Ngọc Tú có sức lực lớn, bằng không người bình thường chưa chắc đã xử lý gọn gàng tình huống này như cô.
Vợ Đại Sơn thấy ba người chật vật đi lên, cô ấy mắng: “Ai mà lại thiếu đạo đức vậy chứ, đời nào lại đi đào hố trong núi, như thế không phải muốn cho người khác tìm đường chết hay sao?” Cũng may bẫy rập này không cắm thêm những đầu gỗ bén nhọn, bằng không ngã xuống nơi đó rồi thì không còn cơ hội nào khác, chỉ có thể bị đâm chết.
“Chúng ta hãy nhanh quay trở về, chân của Trần Nham nhà chị..."
“Mẹ đừng lo, con không sao cả, chỉ bị trẹo chân một chút thôi..."
Thích Ngọc Tú: “Mưa vẫn lớn lắm không có dấu hiệu sẽ ngừng đâu, chúng ta nhanh xuống núi để về nhà đi"
“Đúng đúng đúng, mau mau đi về thôi.
Thích Ngọc Tú cởi áo mưa trên người mình ra sau đó ôm chầm lấy Bảo Sơn, Tiểu Bảo Sơn đã bị lạnh cóng đến mức run rẩy hết cả người. Vợ Trần Thất: “Chia cho Trần Nham nhà chị một nửa đi, Trần Nham nhà chị bị thương! Ôi con của chị...
Thích Ngọc Tú dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cô nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của đứa nhỏ, nói: “Để em ôm bọn chúng đi"
Cô bao lấy hai đứa nhỏ, ôm cả hai đứa trở về, bước chân của Thích Ngọc Tú rất nhanh, vợ Trần Thất suýt nữa thì theo không kịp. Trần Nham được Thích Ngọc Tú ôm, thằng bé có chút ngượng ngùng, cho dù đang rất yếu ớt, nó vẫn nói: “Thím Tú, thím đừng trách Bảo Sơn, đây là chủ ý của cháu, do cháu muốn tới bên này chứ không phải do Bảo Sơn đâu ạ? Thích Ngọc Tú: “Thím sẽ không trách em ấy đâu, thím chỉ lo lắng cho hai đứa mà thôi” Tiểu Bảo Sơn nhẹ nhàng dựa vào bả vai mẹ, nói: “Tại con hư hỏng, con đã làm cho mẹ phải lo lắng"
808 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo