Thích Ngọc Tú lại gắt gao nhăn mày, cô nói: “Em chỉ sợ hai đứa nhóc xảy ra chuyện.

Vợ Trần Thất sửng sốt, cô ấy lập tức khẩn trương lên: “Em nói cái gì? Sao có thể như vậy được chứ?

Chắc là không đến mức như vậy đâu nhỉ?"

Thích Ngọc Tú có cảm giác rất bất an nhưng cô cũng không muốn hù dọa vợ Trần Thất, cô chỉ nói: “Chúng ta hãy mau nhanh đi về hướng đó tìm chúng"

Lúc này vợ Trần Thất cũng nghĩ tới có khả năng hai đứa gặp chuyện chẳng lành rồi, đã mưa to như thế rồi, cho dù hai đứa chúng nó có không hiểu chuyện cũng phải biết đường chạy về nhà chứ. Trong khi hai người lớn các cô chạy đi chạy lại tìm hồi lâu như vậy mà chúng vẫn chưa trở về.

Không biết hiện tại chúng có đang gặp phải chuyện gì không nữa!

Cô lo lắng vô cùng, nói: “Vậy chúng ta hãy đi nhanh lên đi!” Thích Ngọc Tú cùng vợ Trần Thất bước đi rất nhanh, nhưng còn chưa đi được bao xa, hai người họ đã nhìn thấy vợ Đại Sơn khoác áo tơi cũng chạy lên đây, cô nói: “Em và hai chị cùng nhau đi tìm” Thích Ngọc Tú: “Cảm ơn em.

Ba người bọn họ cùng nhau đi vào sâu trong núi, có điều càng đi thì tâm trạng bọn họ càng nghiêm trọng hơn. Bởi vì bọn họ đã đi được một đoạn đường khá xa rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng hai đứa nhỏ kia đâu. Mưa thì càng lúc càng lớn, trong núi chắc chắn không có chỗ nào để trú mưa. Có phải hai đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi hay không? Vợ Trần Thất lau nước mưa trên mặt, nói: “Đứa nhỏ này rốt cuộc đã đi đâu rồi?” Tuy con nhà cô ấy lớn hơn Bảo Sơn, nhưng cô ấy vẫn nhịn không được mà oán trách: “Bảo Sơn có thể dẫn thằng nhóc đi đâu được cơ chứ?” Lời nói đó tỏ ý rằng cô ấy cảm thấy trong chuyện này Bảo Sơn sai, dù sao cũng là Bảo Sơn tới nhà tìm Trần Nham của bọn họ để cùng nhau đi ra ngoài. Thích Ngọc Tú không trả lời câu nói vừa rồi của cô ấy, Vợ Đại Sơn nói: “Chị nói câu đấy thì có tác dụng gì chứ? Đi lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được chúng, em nghĩ tốt hơn hết là chúng ta nên gọi to hon di."

“Đúng đúng, Nham Tử, Nham Tử à......"

Thích Ngọc Tú cũng lớn tiếng kêu: “Bảo Sơn, Bảo Sơn...... Con đang ở đâu?"

Ba người bọn họ la thật lớn hết đợt này đến đợt khác. Dần dần bọn họ cứ đi sâu hơn vào trong núi, đã đi qua căn cứ bí mật của Trần Nham, thậm chí còn đi sâu vào trong một khoảng khá xa nữa.

Thích Ngọc Tú càng thêm lo lắng, cô kêu: “Bảo Sơn, Bảo Sơn con à...... Con đâu rồi?” Đúng lúc mấy người bọn họ đang hô thật to ngoài kia thì Bảo Sơn đang ở bên cạnh Trần Nham nói:

“Anh ráng nhịn một chút nha mẹ em nhất định sẽ tìm được chúng ta.

Tuy Bảo Sơn chỉ là một thằng bé nhưng đã cởi áo khoác của mình ra để che lên trên người của hai đứa, như vậy sẽ cảm thấy đỡ lạnh hơn một chút. Nhưng hồi sau cũng không còn tác dụng nữa, mưa vẫn xối ào ào xuống, Trần Nham cùng Bảo Sơn cũng bị dính nước mưa ướt nhẹp. Trần Nham dựa vào bên cạnh hố đất, sắc mặt thằng bé trắng bệch, môi run rẩy, run run hỏi: “Chúng ta, chúng ta có thể sẽ chết ở chỗ này đúng không?"

Bảo Sơn kiên định: “Đương nhiên là không rồi!"

“Bảo Sơn...... Bảo Sơn...... Con đâu.."

Bảo Sơn đột nhiên nghe thấy tiếng gọi liền kích động lên: “Là mẹ em, là mẹ em tới kìa” Đôi mắt Trần Nham cũng lập tức sáng lên, thằng bé lại loáng thoáng nghe được có một âm thanh khác truyền tới, hình như cậu nhóc cũng nghe thấy tiếng của mẹ gọi, vội bắt tay Bảo Sơn, nói: “Mẹ anh cũng tới! Em nghe xem, có phải đó là tiếng mẹ anh gọi hay không?"

Bảo Sơn gật đầu: “Đúng đúng đúng"

Hai đứa nhóc vội vàng đứng lên, lớn tiếng kêu: “Mẹ, chúng con ở chỗ này mẹ ơi......"

Thích Ngọc Tú: “Ở bên này!"

Cô chạy thật nhanh về phía có tiếng kêu, chờ tới khi cô đến nơi, tận mắt nhìn thấy bộ dạng chật vật của hai đứa nhỏ, hoá ra bọn chúng bị rơi vào một cái bẫy.

803 chữ

0.11722 sec| 2388.469 kb