Thích Ngọc Tú vừa bước vào cửa nhưng chỉ nhìn thấy hai đứa nhỏ, cô lập tức nhíu mày: “Bảo Sơn vẫn còn chưa về sao?"

Tiểu Bảo Châu vội vàng gật đầu, cô bé có chút lo lắng, anh trai đi đâu rồi, tại sao còn chưa về nhà. Tiểu Bảo Châu: “Để con đi tìm anh trai” Sau đó cô bé lập tức muốn chạy ra bên ngoài.

Thích Ngọc Tú túm cô bé lại, nói: “Con hãy ở yên trong nhà cho mẹ"

Tầm mắt của cô dừng trên người hai đứa nhỏ, nói: “Các con ở nhà thay quần áo ướt ra đi, trong lúc đó mẹ sẽ đi tìm Bảo Sơn"

Cô vội vàng mặc áo mưa lên người, rồi chạy nhanh ra cửa.

Tiểu Bảo Châu lo lắng nhìn theo bóng dáng của mẹ, nói: “Mẹ hãy cẩn thận một chút nha.

Thích Ngọc Tú ừ một tiếng, trước tiên cô đi qua nhà Đại Sơn, cô muốn trực tiếp hỏi ba đứa nhỏ nhà Đại Sơn đã trở về chưa, tiếp theo đó còn phải đi sang nhà Lão Trần, Tiểu Bảo Sơn thường cùng mấy đứa Trần Nham đi cắt cỏ cho heo. Thích Ngọc Tú di chuyển rất nhanh còn Tiểu Bảo Châu ngồi ở nhà nhẹ nhàng thở dài.

Tiểu Bảo Nhạc kéo tay áo chị gái, nói: “Chị gái, chị đừng lo lắng quá, mẹ và anh trai sẽ quay về nhanh thôi"

Tiểu Bảo Châu nhẹ nhàng ừ một tiếng, cô bé nói: “Chị đi tìm quần áo thay cho em nhé"

“Chị à em có thể tự mình tìm được.

Tiểu Bảo Châu à một tiếng, nói: “Vậy em tự tìm đi nhé, chị đi pha một cốc trà gừng đường đây"

Đây là những thứ Thích Ngọc Tú giấu trong ngăn tủ, nhưng cô cũng cho phép bọn chúng uống, Tiểu Bảo Châu dẫm lên băng ghế, nhẹ nhàng mở ngăn tủ ra. Cô bé tìm thấy được một cái túi nhỏ màu đỏ, tiếp tục mở nó ra, sau đó bỏ đường vào trong cốc nước, nói: “Chúng ta mỗi người một nửa nhé chịu không?"

Bảo Nhạc vội vàng gật đầu, thằng bé mấp máy cái miệng nhỏ, nói: “Chị mau quay mặt qua bên kia đi, em muốn thay quần áo"

Tiểu Bảo Châu: “Bày đặt, ai muốn nhìn em đâu chứ?"

Tiểu Bảo Nhạc nghiêm túc: “Nhưng mà em là con trai đấy!"

Bảo Nhạc? Con trai? Thật khó hiểu. Thằng bé muốn chị gái quay đầu qua bên khác, vừa thấy Bảo Châu quay mặt đi, thằng nhóc lập tức thay nhanh một bộ quần áo, đứa nhỏ cũng biết lạnh mà. Chính vì sợ lạnh, cho nên thằng bé quyết định chọn một chiếc quần bông và áo bông mỏng, đứa nhỏ này rất nhanh đã thay xong quần áo. Nhìn động tác của cậu nhóc mà xem, còn thành thạo và mau chóng hơn so với chị gái của nó luôn đó.

Hai chị em Bảo Châu đều thay xong áo bông nhỏ, tiếp theo mỗi đứa uống một ly trà gừng đường, uống xong xuôi, hai đứa bắt đầu cảm thấy có chút ấm áp rồi, chúng lại ghé mặt vào cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài.

“Tại sao vẫn chưa thấy mẹ và anh trai quay trở lại nhỉ?"

Lúc này Thích Ngọc Tú đã rời khỏi nhà Đại Sơn, cô cũng nghi ngờ rằng ba đứa trẻ nhà Đại Sơn không cùng ra ngoài với Bảo Sơn nhà cô. Lần này đi cắt cỏ heo, chỉ có Trần Nham nhà Trần Thất đi cùng Tiểu Bảo Sơn, hai đứa cùng nhau đi ra ngoài mà thôi. Trần Thất vẫn đang ở dưới chân núi gánh nước, vợ Trần Thất thấy Thích Ngọc Tú đi sang cũng gọi lại, nói: “Chị cùng em đi tìm hai đứa nhỏ, thiệt tình là muốn bị đòn lắm rồi đây mà. Thời tiết như vậy rồi còn không biết chạy nhanh về nhà mà lại đi đâu lang thang nữa không biết.

Có điều cô ấy không có áo mưa như Thích Ngọc Tú, chỉ có thể khoác cái áo tơi vào rồi đi. Hai người cùng hỏi mấy đứa nhỏ khác xem nơi mà mấy đứa lớn thường đi sau đó chạy nhanh ra của.

Ba đứa bé nhà Đại Sơn thấy các thím đang chuẩn bị rời đi, chúng vội chạy tới nói: “Thím à, Trần Nham cùng Bảo Sơn có khả năng đã đi vào trong núi rồi. Hai đứa nói là muốn đi thử vào sâu bên trong một chút cho nên mới không mang theo những củ cải nhỏ như chúng cháu. Thích Ngọc Tú: “Được, thím biết rồi, cảm ơn cháu.

Vợ Trần Thất: “Khi chị tìm được nhất định phải cho nó ăn đòn, đúng là ngốc nghếch mà, trời đã mưa như vậy mà còn không biết đường chạy nhanh về nhà.

818 chữ

0.13086 sec| 2385.016 kb