Kỳ thật nhà bọn họ cũng có thể đi lên trên núi hứng nước suối. Nhưng rút cuộc suối nước vẫn không bằng nước giếng. Thích Ngọc Tú rất ít dùng nước ở suối nước.
Cứ như vậy nửa buổi chiều tất cả mọi người đều bận rộn. Nhưng lại không có mấy người ra ngoài gánh nước vậy nên Thích Ngọc Tú cũng không phải xếp hàng, cô múc nước xong rất nhanh đã trở về. Trên đường vừa lúc gặp được Đại Sơn cũng xuống núi, chân của hắn đã khỏi hẳn rồi.
“Chị dâu, động tác của chị rất nhanh"
Thích Ngọc Tú cười nói: “Đâu có đâu, cho dù trời không mưa, nhà chị cũng nên gánh nước, nếu không chuẩn bị kỹ càng một chút, lỡ trời mưa thì biết làm sao? Bọn nhỏ đều nói như vậy, chúng ta cũng nên tin tưởng chúng một chút"
Đại Sơn gật đầu.
Thích Ngọc Tú xuống núi gánh nước, tất nhiên cũng có người khác nhìn thấy, ví dụ như chị dâu Lý bĩu môi nói chuyện cùng người bên cạnh: “Thời tiết oi bức như thế này, làm sao dễ dàng đổ mưa được cơ chứ? Trời mùa thu mà dễ chịu như vầy, hiếm có lắm nha, tôi cho là mấy người đó chỉ giỏi nói hươu nói vượn"
“Còn không đúng sao? Hôm nay đúng là rất oi bức"
“Lúc trước đi học còn không biết mình họ gì, lần này chắc tưởng mình giỏi lắm rồi.
"Ha ha ha ha."
Thích Ngọc Tú mặc kệ bọn họ nói những gì, thay vì đứng đó tán dóc thì cô còn tiết kiệm được thời gian để đi đi về về thêm hai chuyến.
Cô không chỉ đi đi về về thêm hai chuyến còn đun sẵn nước, rót đầy phích nước nóng trong nhà, không chỉ có như thế, cô còn đổ đầy nước vào những thùng giặt quần áo, lúc này mới lại lần nữa đi múc nước, đổ đầy vào thùng nước đặt ở bên cạnh.
Tiểu Bảo Châu kinh ngạc: “Mẹ, chúng ta chuẩn bị nhiều nước đến vậy sao?"
Thích Ngọc Tú: “Thà dư còn hơn thiếu con ạ.
Đã xong việc này cô lại chuẩn bị đi nhặt củi khô.
Thích Ngọc Tú: “Các con hãy chuẩn bị đi cắt cỏ cho heo"
Tiểu Bảo Châu: “Vâng"
Không biết vì cái gì, cô bé cảm thấy mẹ có chút khẩn trương.
Cô bé vô cùng khó hiểu nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Mà Thích Ngọc Tú thì sao? Cô thật sự rất khẩn trương, có một người sống lại từ kiếp trước đặc biệt nhắc nhở rồi, làm sao có thể không nghe theo được chứ? Vừa nghe thấy đã cảm giác tim đập chân run rồi, làm sao không khẩn trương cho được?
Tóm lại, trong lòng cô rất muốn tìm hiểu ngọn ngành sự việc, nhưng những chuyện không thể tìm hiểu được ngọn ngành thì chắc chắn cô sẽ thấy khẩn trương, mà càng khẩn trương lại càng muốn làm một chút để chuẩn bị.
Đó bây giờ cũng như vậy, nhìn cô xem, đi qua đi lại nhanh như một cơn gió vậy.
Nhà cô bận rộn từ trong ra ngoài vô cùng vội vàng.
Tiểu Bảo Châu cũng bị mẹ ảnh hưởng, cũng bận rộn luôn tay, miệng nhỏ lẩm ba lẩm bẩm: “Làm sao giờ này anh trai còn chưa trở về nữa nhỉ?"
Lạ ghê tại sao anh trai còn chưa quay trở lại nhỉ?
Chỉ cần nghe nói đến mùa xuân đã qua rồi là khí sắc trên mặt những đứa nhỏ thay đổi bất thường, nhưng không ngờ tới ngay cả đến mùa thu cũng vẫn như vậy.
Vào lúc nửa buổi chiều là khoảng thời gian mọi người đang vô cùng bận rộn, căn bản là họ không hề tin rằng tiết trời đang oi bức thế này lại có thể đổ mưa to. Nhưng tới chập tối thì đột nhiên mây đen giăng đầy, những hạt mưa to cứ ào ào đổ xuống, như thể không hề có dấu hiệu báo trước nào. Lúc này mọi người còn đang dở tay lên núi nhặt củi khô chuẩn bị cho mùa đông, chính vì vậy mà tất cả bọn họ đều phải hứng chịu những làn gió cuốn cùng sấm sét của cơn mưa bất chợt này. May mắn thay, Thích Ngọc Tú cùng mấy đứa nhỏ ban nãy cũng chưa đi xa, tới lúc thấy hạt mưa nặng nề trút xuống, tất cả lập tức chạy vội về nhà, Tiểu Bảo Châu nắm tay em trai, chạy vèo vèo xông vào cửa nhưng vẫn không kịp tránh né, quần áo dính mưa nên hơi ướt một ít, cô bé phiền muộn nói: “Sớm biết thế này mình đã không ra khỏi nhà.
831 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo