Chiêu Đệ thấy Bảo Châu đã nghe lời mình, cô cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vốn dĩ Chiêu Đệ cũng không nghĩ nhiều, nhưng vừa nghe thấy mọi người nói trời sắp mưa, cô đột nhiên nhớ tới một sự kiện khi cô còn nhỏ. Có một năm cuối mùa hạ đầu mùa thu, trời mưa một trận rất to, ước chừng mưa khoảng bốn ngày, trên núi cũng có rất nhiều chỗ bị lở, đi từ trên núi xuống hoặc đi từ dưới núi lên đều không dễ dàng.

Một lần đó, bác dâu cả nhà cô thấy thiếu nước trong nhà, sau đó bác ấy xuống núi gánh nước bị trượt chân ngã, bị gãy một chân phải tĩnh dưỡng mất một mùa đông.

Lần đó, lương thực nhà Phụng Phụng bọn họ bị mưa to xối. Dẫn tới chuyện người trong nhà phải ăn lương thực mốc meo sau đó bị ngộ độc thức ăn. Cô bé không được đưa tới bác sĩ kịp nên mất vìchuyện đó. Vốn dĩ Chiêu Đệ cũng không khắc sâu đoạn ký ức này.

Nhưng vừa rồi khi Phụng Phụng nói đến cất lương thực, cô mới đột nhiên nghĩ tới.

Trách không được, cô không khắc sâu ấn tượng với Phụng Phụng vì khi cô bé còn nhỏ đã mất sớm rồi. Nhưng lúc này đây, nếu có thể cứu được cô bé, Chiêu Đệ cũng thật lòng hy vọng mong mọi chuyện sẽ thay đổi. Bản chất của cô là như vậy. Tuy con gái cô nói cô chính là một người xấu, nhưng Chiêu Đệ nghĩ, nếu cô không phải một người tốt, làm sao cô lại có cơ hội sống lại lần thứ hai chú?

Có lẽ bởi vì cô chính là một người tốt cho nên mới được ban thêm một cơ hội. Hơn nữa nếu cô đã được cho thêm cơ hội lần nữa, cô không thể cứ như vậy mà lãng phí được. Bất cứ chuyện gì có thể giúp đỡ được, cô đều tình nguyện nỗ lực hết sức để giúp đỡ mọi người.

Như nhà Bảo Châu cũng vậy, ở kiếp trước là cô bé đã cứu cô, lại còn tạo điều kiện cho cô mở quán ăn của riêng mình, sống lại một đời này, cô chắc chắn sẽ báo đáp lại họ.

“Chúng ta đi nhanh hơn một chút đi"

“Được."

Đại khái là Chiêu Đệ còn có Bảo Châu, Phụng Phụng, mấy người bọn họ đều sốt ruột, chính vì vậy cũng khiến cho mấy cô bé khác khẩn trương hơn. Vốn dĩ, mấy người đó chỉ nửa tin nửa ngờ, nay cũng đột nhiên tin tưởng hẳn rồi. Con người chính là dễ dàng chịu ảnh hưởng bởi hoàn cảnh như vậy.

“Mẹ!” Tiểu Bảo Châu đã sắp về đến nhà, lại nhìn thấy mẹ cô bé đang nhặt củi khô ở ngoài, cô bé chạy nhanh tới, nói: “Mẹ, con cùng mẹ mau....."

Thích Ngọc Tú kinh ngạc ngước mắt nhìn lên, ngay sau đó nói: “Được rồi, vậy chúng ta trở về đi” Những cô bé khác cùng nhau đi về hướng chân núi, Tiểu Bảo Châu mau chóng tạm biệt bọn họ, tiếp đó bắt đầu lẩm bẩm “Mẹ, chị Chiêu Đệ nói nhà chúng ta nên đi gánh chút nước đi"

Cô bé bổ sung: “Con cảm thấy có chút hợp lý, trong nhà chúng ta chỉ còn nửa lu nước thôi.

Sắc mặt Thích Ngọc Tú khẽ thay đổi. Cô đang nghĩ một chuyện, không phải là chuyện lu nước thiếu nước mà là chuyện Khương Việt từng nói với cô. Khương Việt nói hoàn cảnh của Chiêu Đệ này có khả năng là trọng sinh, người sống lại một kiếp đều sẽ biết trước mọi chuyện. Nếu Chiêu Đệ đã nhắc nhở bọn họ như vậy, có lẽ thật sự trời sẽ mưa rất to?

Nếu đã nghĩ như vậy, Thích Ngọc Tú ngay lập tức: “Được rồi, con và em trai trở về nhà trước đi, mẹ sẽ đi gánh nước rồi về ngay.

Tiểu Bảo Châu ngẩng khuôn mặt, nói: “Mẹ, con cũng có thể phụ mẹ làm một số chuyện.

Thích Ngọc Tú: “Con chuyển một chút củi lửa ở ngoài sân vào trong nhà đi nhé"

Tiểu Bảo Châu lập tức: “Vâng"

Trong lòng Thích Ngọc Tú có một chút cảm giác không lành, Bảo Nhạc nói trời mưa, cô không để ở trong lòng, bởi vì trời mưa cũng không có liên quan gì đến bọn họ.

Nhưng Chiêu Đệ nói trời mưa, chuyện này lại không đơn giản vậy nữa, cứ nghĩ tới chuyện này cô lại cảm thấy không yên tâm.

Thích Ngọc Tú không dám trì hoãn, cô vội vàng lấy đòn gánh mà đi xuống núi.

816 chữ

0.42676 sec| 2386.055 kb