Phụng Phụng: “Chị biết một chỗ không tồi, đi đi, chị sẽ dắt các em đi"

Các cô bé đều mang theo cái rổ nhỏ, rất nhanh đã cùng nhau ra cửa, Tiểu Bảo Nhạc đi theo phía sau, thằng bé cũng muốn chơi cùng mấy chị, nhưng mà các chị gái căn bản không chú ý tới nhóc con.

Sau khi Bảo Sơn ăn xong cơm trưa, lập tức đi tìm mấy thằng bé như Trần Nham, cho nên chỉ còn một mình Tiểu Bảo Nhạc ở nhà.

"Chi oi......"

Tiểu Bảo Châu đang mải ríu rít trò chuyện nên không nghe thấy, Thích Ngọc Tú thấy vậy tiến lại bế Tiểu Bảo Nhạc, nói: “Bảo Nhạc chờ một chút rồi con đi cùng mẹ nhé"

Tiểu Bảo Nhạc lập tức: “Vâng!"

Bảo Sơn cùng Bảo Châu luôn bận rộn việc nhà những vẫn luôn mang theo em trai bên mình. Qua bao nhiêu ngày tháng vất cả như vậy rồi, khó được có một lần chúng bộc lộ bản chất trẻ con của mình, kết giao với mấy người bạn nhỏ cùng tuổi. Thích Ngọc Tú sẽ không để Tiểu Bảo Nhạc đi theo chúng, cô nói: “Đi, chúng ta đi nhặt củi khô"

“Mẹ, con sẽ hỗ trợ cho mẹ"

Tiểu Bảo Nhạc tỏ vẻ rất kiên định, Thích Ngọc Tú cười nói: “Được thôi.

“Ngày mai trời sẽ mưa mẹ ạ.

Thích Ngọc Tú cúi đầu nhìn nó: “Trời mưa? Làm sao con biết được?"

Tiểu Bảo Nhạc vội vàng nói: “Dự báo thời tiết ạ.

Từ khi biết dự báo thời tiết có thể dự đoán được trời mưa, mỗi ngày Tiểu Bảo Nhạc đều nghe rất nghiêm túc. Anh trai chị gái còn phải đi học, mẹ còn phải bận rộn công việc, thời gian ở nhà của cậu nhóc là nhiều nhất cho nên cậu bé lại càng chú ý tới những chuyện này hơn. Thích Ngọc Tú: “Dự báo thời tiết nói trời sẽ mưa sao?"

Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, tuy nhìn không thấy mây đen nhưng đúng là cảm giác có một chút khó chịu, oi oi. Thích Ngọc Tú nói: “Vậy chúng ta phải tranh thủ làm nhanh hơn một chút.

Tiểu Bảo Nhạc: “Vâng"

Thích Ngọc Tú: “Đi thôi con"

Thích Ngọc Tú cõng con trai trên vai, rất nhanh hai mẹ con đã ra khỏi cửa.

Mà lúc này, Tiểu Bảo Châu cùng mấy cô bé khác đã đi tới nơi chúng muốn đào đồ ăn, cô bé rất nhanh đã ngẩng đầu nói: “Có phải trời đang muốn mưa hay không nhỉ?"

“Làm sao mà em biết?"

Tiểu Bảo Châu chỉ vào một hàng con kiến, nói: “Chị nhìn xem, chúng nó đang chuyển nhà kia.

“A, đúng vậy rồi."

Thầy giáo Chu đã từng giảng qua. Khi những con kiến chuyển nhà có nghĩa là sắp có mưa to.

Phụng Phụng: “Năm nay nhà chị còn rất nhiều lương thực đang phơi ở ngoài sân, chị phải chạy về nói để ba chị cất đi mới được."

“Nếu không mưa thì sao?"

“Không mưa thì cũng không sao hết, dọn ra một lần nữa sẽ đỡ phiền phức hơn là chạy đi cất lương thực khi trời mưa đó nha. Tiểu Bảo Châu ở một bên hát đệm.

Chiêu Đệ nói: “Chị cảm thấy trời sẽ mưa, hôm nay chị còn nhìn thấy những con cá nhỏ nhảy lên khỏi mặt nước này"

Cô lại nói: “Hơn nữa còn có những con chuồn chuồn, chúng bay rất thấp"

"A!"

“Những cái đó đều phù hợp với lời thầy giáo Chu đã mô tả Các cô bé lập tức trao đổi qua lại một chút, quyết định bỏ việc chơi đùa hôm nay mà chạy nhanh về nhà. Tất cả bọn chúng đều đã rời khỏi nơi đó, động tác nhất trí bước đi rất hùng dũng oai vệ. Chiêu Đệ nói: “Bảo Châu, nếu trời thật sự mưa to vậy nhà em có nên đi xuống núi lấy nước không? Bởi vì thời tiết không tốt, lấy nước ở trên núi cũng không dễ dàng gì"

Tiểu Bảo Châu nghiêng đầu nhìn về phía Chiêu Đệ, ánh mắt Chiêu Đệ lấp lóe, nói: “Còn phải chuẩn bị củi lửa nữa, chị cũng đang chuẩn bị kéo thêm một chút củi lửa về nhà đây"

Tiểu Bảo Châu thận trọng gật đầu, nói: “Vâng ạ."

Cô không biết tại sao chị Chiêu Đệ lại nói như vậy, nhưng cô bé cảm thấy những lời này rất hợp lý nha.

Cô bé chính là một đứa trẻ biết tiếp thu lời của người khác, cô bé lập tức nói: “Vậy em phải đi nhanh hơn một chút rồi.

Đừng nghĩ những cô bé này chân ngắn mà coi thường nha, tụi nhỏ có thể chạy rất nhanh đó.

806 chữ

0.12454 sec| 2385.508 kb