Thích Ngọc Tú lập tức nói: “Cháu ngồi đi, thím cũng chỉ biết cắt đúng một kiểu tóc đó thôi nha.
Điềm Nữu hào hứng: “Kiểu tóc đó nhìn rất đẹp ạ?
Thích Ngọc Tú không có tài năng thiên phú ở phương diện này. Chỉ là con gái cô đã cắt kiểu tóc này ở hiệu, cô dựa theo những gì người ta cắt, cũng cắt thử thì đầu cô bé nhìn y hệt một cái hồ, may mắn thay sau khi làm thử vài lần cô đã chậm rãi thành thục hơn. Dù sao con gái nhỏ cũng không cần kiểu cách quá cầu kỳ, chỉ cần nhìn trông đáng yêu là được.
Tuy rằng hiện tại rất nhiều nữ đồng chí đồng nghiệp đều có thói quen cắt tóc ngắn, nhìn rất ra dáng những người giỏi giang, nhưng ở nông thôn địa phương vẫn thịnh hành nuôi tóc dài. Đại đa số mọi người sẽ để tóc dài sau đó cột lên thành búi tóc. Những đứa nhỏ thì thường tết tóc thành hai cái bánh quai chèo hoặc tạo thành hai cái sừng dê trên đầu. Nhìn quanh thì không có nhiều mấy đứa nhỏ để tóc giống như Tiểu Bảo Châu.
Phía trước cô bé để mái bằng, đằng sau thì vẫn là tóc dài, nhưng nhìn trông như đuôi con thỏ, nói là tóc dài vậy thôi nhưng căn bản không phải, chỉ như hai cái đuôi con thỏ tách ra, vén qua hai bên vai, mỗi bên một nửa. Nhưng kiểu tóc này nhìn cũng đáng yêu không kém. Điềm Nữu ngồi trên băng ghế, nhìn Thích Ngọc Tú quấn quanh người cô bé bằng một miếng vải bố, cô bé thực sự hồi hộp, hỏi: “Thím Tú, con cắt xong cũng có thể đẹp lên giống Bảo Châu đúng không ạ?” Thích Ngọc Tú cười nói: “Đương nhiên là có thể rồi.
Răng rắc một kéo đi xuống, cắt đi một mảng lớn tóc, nhưng cô không ném xuống đất, ngược lại đặt riêng gọn gàng ở một bên, nói: “Thím đặt riêng ở bên này cho con, chờ tới khi mẹ con đi lên công xã thì đem theo hỏi người ta xem có mua hay không” Điềm Nữu tò mò: “Cái này cũng có thể bán lấy tiền sao ạ?"
Thích Ngọc Tú: “Thím nghe nói tiệm cắt tóc có mua đó."
Cô vừa dứt lời, Điềm Nữu kích động: “Con muốn bán tóc lấy tiền mua kẹo đường"
Thích Ngọc Tú nhịn không được cười, trong lòng cảm khoái, đúng là con nít mà! Tiểu Bảo Châu ngồi chống cằm, cô bé đang chăm chú nhìn mẹ cắt tóc cho Điềm Nữu, nói: “Chị Điềm Nữu, chờ khi cắt xong chị sẽ biết, cắt tóc xong cảm giác rất tuyệt nha.
Điềm Nữu: “Hả?” Cô bé khó hiểu nhìn Tiểu Bảo Châu.
Tiểu Bảo Châu cười lớn, nói: “Chờ tới lúc gội đầu chị sẽ biết Tóc ngắn rồi gội đầu thoải mái hơn nhiều lắm.
“Bảo Châu, Điền Bảo Châu.
ngay thôi."
Tiểu Bảo Châu nghe được tiếng ai đó gọi mình, lập tức vội vàng chạy ra cửa, nói: “Chị Phụng Phụng, chị Chiêu Đệ, hai chị cùng nhau tới sao?"
Cô bé lôi kéo hai người vào sân, nói: “Mọi người ngồi xuống đây chờ một chút nha. Mấy cô bé vừa nãy đều đã tới hết rồi, đã tận mắt thấy Điềm Nữu được cắt tóc, gần xong tới nơi rồi không thể không nhận xét một câu, kiểu tóc đẹp hay không đẹp không quan trọng, kiểu gì cũng phải liên quan tới nhan sắc nữa nha. Tiểu Bảo Châu mặt trứng ngỗng, mềm mại, thoạt nhìn rất đáng yêu. Điềm Nữu tuy trông kém hơn không ít, nhưng vẫn đẹp hơn kiểu tóc cũ rất nhiều, nhìn Điềm Nữu bây giờ rất nhẹ nhàng, thanh thoát.
Thích Ngọc Tú cắt tóc cho cô bé xong, lại thuận tay tết thành hai bím tóc, nói: “Cháu nhìn này, như vậy có phải rất thoải mái lại thanh thoát không?"
Điềm Nữu gật đầu.
Thích Ngọc Tú không chậm trễ, lập tức lại cắt tóc cho mấy cô bé khác theo thứ tự, Chiêu Đệ cũng nằm trong số đó, Phán Đệ cũng muốn đến, nhưng bởi vì Thẩm An tỏ thái độ cho nên con bé không thể tới. Mà mấy đứa Nữu Tử, Phúc Tử lại càng không dám tới. Bọn chúng sợ bà nội thấy vậy sẽ không vui.
Chỉ có một mình Chiêu Đệ là không quan tâm mấy chuyện này, trong số những người bọn họ, ai tốt ai xấu, cô bé đều đã rõ.
Sau khi sáu, bảy cô bé đã được cắt tóc xong xuôi, Tiểu Bảo Châu múa may bàn tay nhỏ, nói: “Chúng ta đi ra ngoài đào đồ ăn đi.
“Được!"
812 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo