Mặc kệ đúng sai cô cứ tin như vậy thì nó sẽ là như vậy!
Mấy đứa nhỏ cũng rất thích hương vị của sữa bò, cho nên Thích Ngọc Tú vẫn luôn đáp ứng, không ngừng đáp ứng. Cô cũng nghe Khương Việt nói, uống nhiều sữa sẽ bổ sung thêm Canxi giúp chắc xương, hơn nữa, trong quá trình trưởng thành của trẻ em không thể không uống sữa được.
Vì thế lần trước cô qua đầu bên kia cũng nhớ tới lời Khương Việt nói mà mua ‘canxi về cho chúng. Nói đến ‘canxi’ cô lại nghĩ tới một chuyện khác, nói: “Điềm Nữu, cháu qua đây."
Điềm Nữu nghi hoặc: “Dạ?"
Thích Ngọc Tú vào phòng cầm một cái túi nhỏ đưa cho cô bé, nói: “Cháu ôm cái này mang về cho mẹ nhé"
Điềm Nữu: “? ??"
Thích Ngọc Tú: “Cái này là những viên thuốc bổ dành cho người lớn uống, mỗi người một lần uống hai viên. Viên hình bảo tháp màu hồng nhạt là cho đứa nhỏ uống, mỗi lần uống một viên, nhớ uống buổi tối trước khi đi ngủ nhé. Uống xong rồi thì nhớ uống thật nhiều nước và ăn nhiều đồ ăn vào nha"
Điềm Nữu khó hiểu nhìn cái túi nhỏ trong tay, cô bé nghe xong vẫn không hiểu gì hết.
Người nhà cô bé có ai bị bệnh đâu mà cần dùng tới thuốc chứ?
Hơn nữa cái viên thuốc màu hồng hình bảo tháp này thoạt nhìn cũng không hề giống thuốc chút nào.
“Cái này là thuốc tẩy giun đó"
Điềm Nữu vẫn chưa hiểu, cô bé buồn bực nhìn Thích Ngọc Tú, Thích Ngọc Tú nói: “Thím đã nói cho mẹ cháu nghe rồi, cháu cứ về đưa cho mẹ là được.
Điềm Nữu lập tức: “Vậy cháu chạy về luôn đây, sau đó sẽ quay trở lại."
Cô bé đã xác định sẽ chạy về thật nhanh, phải mang về ngay nhỡ đâu làm mất thì không nên.
Thích Ngọc Tú: “Nhưng mà...” Cô còn chưa nói xong lý do, Điềm Nữu đã nhanh như chớp chạy mất rồi.
Thích Ngọc Tú: “Đứa nhỏ này cũng nhanh nhẹn quá đi.
Không bằng gió thì cũng bằng mưa rơi mất rồi.
Tiểu Bảo Châu đã uống qua thuốc tẩy giun này rồi, cô bé cảm thấy nó rất ngọt, cô bé biết đây là “thuốc”, nhưng ngược lại Tiểu Bảo Châu rất thích vì cái vị của nó ngọt ơi là ngọt, ngọt y như đường luôn nha. Hơn nữa sau khi uống xong còn có thể xổ ra những con trùng trùng nhìn rất đáng sợ.
Tiểu Bảo Châu nghiêm túc: “Đứa nhỏ nào cũng phải uống thuốc tẩy giun"
Thích Ngọc Tú gật đầu, nói: “Con nói rất đúng"
Tiểu Bảo Châu không chỉ uống thuốc tẩy giun, cô bé còn được uống những bình thuốc nhỏ khác, loại đó uống cũng cực kỳ ngon, nó gọi là thuốc bổ Canxi, cô bé cùng anh trai em trai đều uống hết rồi.
Thích Ngọc Tú cũng tiếp xúc với người ở đầu bên kia mới biết được nuôi con không hề dễ dàng chút nào. Nhưng nghĩ lại cũng thấy rất đúng, bọn họ ở đầu bên này, ngay cả ăn uống còn không dễ dàng cơ mà. Dĩ nhiên không giống với những người ở đầu bên kia. Bọn họ ăn uống đầy đủ đâm ra sẽ nghĩ tới nhiều chuyện khác hơn so với bên này.
Thích Ngọc một phần cũng vì cuộc sống đã tốt đẹp hơn ít nhiều nên cô mới có thể nghĩ tới những chuyện khác. Ngoài những thứ thuốc đó, cô còn mua thêm cả bột mì nữa.
Những đứa nhỏ cứ đến giờ ăn đều rất hào hứng và vui vẻ.
Điềm Nữu không biết vì sao thím ấy lại đưa thuốc cho nhà bọn họ, cô bé cũng hơi phiền muộn. Chỉ tới khi cô bé nghe thấy mấy đứa nhỏ nhà Bảo Châu kể chuyện chúng uống thuốc đó, vị của nó ngọt không khác gì đường, nhờ đó mà cô bé lại cảm thấy vô cùng chờ mong. Theo như cô bé nghĩ, viên thuốc đẹp như vậy chắc chắn không khó uống đâu.
“Nếu thuốc gì cũng ngọt, chị nguyện ý mỗi ngày đều uống thuốc.
Tiểu Bảo Châu kinh ngạc nhìn Điềm Nữu, hỏi: “Chị không có chuyện gì tại sao lại muốn mỗi ngày đều uống thuốc cơ chứ?” Cô bé cong cái miệng nhỏ nhắn nói: “Chị phải nhớ là thuốc đều có ba phần độc dược nha Điềm Nữu: “Cái gì?” Cô bé phát hiện ra Tiểu Bảo Châu biết rất nhiều kiến thức nha.
Hai cô bé vẫn đang tiếp tục chuyện trò, nhìn sang thì đã thấy Thích Ngọc Tú dọn băng ghế ra ngoài.
818 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo