Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu: “Mẹ, tại sao mẹ lại tắt radio đi?"
Thích Ngọc Tú: “Không được nghe radio nữa, lát nữa còn có người tới nhà ta, nếu để người ta nghe được thì không hay đâu"
Thích Ngọc Tú cất gọn đồ vật. Cũng may mắn vì cô cất sớm, cả nhà vừa ăn cơm xong lại bắt đầu dọn dẹp bát đũa thì đã thấy Điềm Nữu vui vẻ chạy tới.
Cô bé chạy rất nhanh, còn vui vui vẻ vẻ: “Con chào Thím Tú.
Trước kia bọn nhóc đều gọi Thích Ngọc Tú là ‘thím Điền Đại, sau này không biết như thế nào mà anh trai cô bé đột nhiên sửa lại, chuyển qua gọi là “Thím Tú”, bọn chúng cảm thấy thím Tú dễ nghe hơn thím Điền Đại nên cũng tự nhiên sửa lại cách gọi.
Thích Ngọc Tú: “Cháu chờ thím một chút, thím rửa chén sắp xong rồi.
Điềm Nữu cười ha hả: “Thím cứ làm từ từ, cháu không vội đâu ạ.
Cô bé chạy tới chơi đùa với Tiểu Bảo Nhạc đang cầm gậy gỗ, nói: “Em đang làm gì vậy?"
Tiểu Bảo Nhạc lại cầm gậy gỗ chọc con giun, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy đầu ong ong, cô bé sợ hãi lui về phía sau một bước, nói: “Em bắt mấy con này làm gì đấy?"
Tiểu Bảo Nhạc: “Em bắt để làm mồi cho gà ăn.
Điềm Nữu:
Cô nhóc yên lặng lui về phía sau, cảm thấy mình và đứa nhỏ này không thể nói chuyện hoà hợp được.
Nhưng Tiểu Bảo Châu lại rất vui vẻ chạy lại, nói: “Bảo Nhạc thật là lợi hại nha, bắt được rất nhiều giun luôn nè"
Tiểu Bảo Nhạc kiêu ngạo: “Nhiêu đây có nhằm nhò gì, thậm chí em còn bắt được mấy con giun nhỏ nữa"
Ánh mắt Tiểu Bảo Châu sáng lên: “Lần sau em đi bắt nhớ dẫn chị theo nữa nhé"
Điềm Nữu: “......"
Những lời Bảo Châu vừa thốt ra không sợ làm cho khuôn mặt trắng nõn nà kia phải thất vọng hay sao?
Nghĩ tới điều đó Điềm Nữu không nhịn được, liền hỏi: “Bảo Châu, sao em lại có thể trắng nõn như vậy thế?"
Năm ngoái, rõ ràng Bảo Châu cũng đen không kém gì cô bé mà, có khi còn đen hơn cô bé cơ. Coi như là vừa rồi mùa đông không phải dạng nắng, nhưng mùa hè vừa rồi cô bé cũng không đời nào chịu ở yên một chỗ đâu, cũng chạy ra ngoài lăn lộn thoải mái, tuy nghịch ngợm như vậy mà cô bé vẫn không bị đen đi, ngược lại còn trắng hơn nữa chứ.
Tiểu Bảo Châu: “Em có chú ý chống nắng mà, làm sao mà đen được chứ"
Cô bé buông hai tay, nói: “Chị xem này, có bao giờ em ra ngoài mà không đội mũ rơm đâu?” Cũng đúng, bọn họ đều không có thói quen đội mũ khi ra khỏi nhà, nhưng Bảo Châu trước mang theo chiếc mũ rơm nhỏ. Vốn dĩ cô cho rằng Bảo Châu mang theo vì đẹp, bởi vì Bảo Châu đội cái mũ rơm nhỏ nhìn rất đáng yêu, bây giờ xem ra... à đúng, nhưng vẫn là vì đẹp?
nay đều “Làm như vậy có tác dụng thật sao?"
Tiểu Bảo Châu: “Chị thử nhìn xem nè. Cô bé chỉ chỉ chính mình, nói: “Không phải em đã trắng sẵn rồi sao?"
Cô bé nghiêm túc nói: “Phơi nắng nhiều không chỉ đen mà còn nhanh già nữa đó, em muốn bảo vệ từ khi còn nhỏ"
Cô bé chính là một đứa nhỏ rất yêu cái đẹp nha.
Điềm Nữu nhìn nhìn Bảo Châu, lại nhìn sang chính mình, kiên định nói: “Vậy thì từ nay về sau, chị nhất định cũng phải chống nắng!"
Mùa hè sang năm cô nhất định phải mang mũ rơm.
Thích Ngọc Tú nhìn hai đứa nhỏ đang thảo luận về chuyện “chống nắng”, càng nghĩ càng thấy rất thú vị, chỉ là cô rất muốn nói vào một câu, Tiểu Bảo Châu trắng trẻo như vậy cũng không hẳn là do cô bé hay đội mũ rơm đâu. Nguyên do chính là Bảo Châu nhà bọn họ hàng năm đều uống sữa bò!. Sữa bột, sữa bò, bọn họ đều uống qua cả rồi, ngày nào cũng uống không quên ngày nào. Tối hôm nào cũng vậy, đều uống một chén sữa rồi mới lên giường đi ngủ.
Sữa bò trắng như vậy, nếu mấy đứa nhỏ nhà bọn họ uống thì lẽ đương nhiên cũng có thể trắng lên sao?
Bởi vì Thích Ngọc Tú vốn không biết nhiều đạo lý, chỉ là cô cảm thấy ăn hay uống loại đồ ăn màu trắng sẽ tự khắc trắng theo, còn ăn màu đen thì sẽ đen, vậy thôi!
813 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo