Cô bé vẫn luôn rất nghiêm túc học tập, có cảm giác như tất cả mọi chuyện đều không thể ảnh hưởng tới quyết tâm học hành của cô bé. Thầy giáo Chu đảo qua Bảo Châu, lại đảo qua Bảo Sơn, tiếp theo là Chiêu Đệ, mấy đứa nhỏ này đều là những người nghiêm túc học hành.

Một khi đã làm một giáo viên thì không cần biết là ở thời đại nào cũng đều rất thích những đứa nhỏ nghiêm túc học hành.

Hắn cúi đầu: “Hôm nay bài giảng của chúng ta chính là..."

Thời gian ở lớp học trôi qua rất nhanh, vậy nên thời gian buổi sáng lại càng mau. Hiện tại những bạn nhỏ này chỉ học có một buổi sáng thôi. Sau khi tan học, mấy người bạn nhỏ cùng Tiểu Bảo Châu tay trong tay cùng đi về nhà, Bảo Sơn nói: “Buổi chiều khi bọn họ tới nhà chúng ta, anh không chơi cùng đâu nhé."

Tiểu Bảo Châu: “Anh trai không chơi cùng các bạn sao?” Cô bé làm nũng: “Chúng ta chơi cùng nhau đi mà"

Tiểu Bảo Sơn ngẩng đầu lên, nói: “Anh là nam tử hán, không có chuyện chơi cùng mấy nhóc con như vậy, thà anh đi cắt cỏ cho heo ăn còn hơn.

Tiểu Bảo Châu chu miệng, nói: “Vậy là anh trai ghét bỏ em rồi.

Tiểu Bảo Sơn lập tức: “Không có mà Cậu nhóc nghiêm túc: “Anh ghét bỏ ai cũng không có khả năng ghét bỏ được Bảo Châu, Bảo Châu là tuyệt vời nhất"

Tiểu Bảo Sơn nghiêm trang nói chuyện, cố ý chọc cho Bảo Châu nở nụ cười.

“Vậy anh trai đi đâu cắt cỏ cho heo thế? Sau khi xong chuyện bên này, em lại qua tìm anh để chơi cùng"

Đúng là Bảo Sơn cũng chưa nghĩ tới chuyện này, nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu, em cứ ở nhà chơi cho thật vui đi, hiếm có một lần mấy bạn học cùng tới nhà chúng ta mà, em cứ chơi cùng bọn họ đi."

Tiểu Bảo Châu nhướng đôi lông mày nhỏ.

Bảo Sơn xoa xoa đầu cô bé, nói: “Không phải anh không muốn cho em theo đâu, mà là anh thấy ở đâu có cỏ là lại tùy tiện cắt thôi, không có cố định ở một nơi nào cả"

Tiểu Bảo Châu à một tiếng thật dài, làm nũng nói: “Vậy chờ anh trai trở về, chúng ta lại cùng nhau chơi nhảy ô"

Tiểu Bảo Sơn: “Được thôi"

Hai đứa nhỏ về nhà, Thích Ngọc Tú đã làm xong cơm trưa. Hiện tại khi thu hoạch vụ thu kết thúc, thời gian rãnh rỗi của Thích Ngọc Tú còn nhiều hơn so với mấy đứa nhỏ, cô luộc khoai lang sau đónấu cơm. Có khoai sọ, có cơm, có lạp xưởng còn có viên bắp trộn với cà rốt......

Mấy thứ trong nồi sôi lên, mùi hương ngào ngạt phả vào mũi.

Tiểu Bảo Châu hít một hơi thật sâu vào mũi, nói: “Thơm quá mẹ ơi.

Thích Ngọc Tú cười nói: “Vừa thơm lại còn rất ngon nữa đó nha"

Cô đưa cho mấy đứa nhỏ một bát đầy, nói: “Cứ ăn tự nhiên nhé, trong nồi vẫn còn nhiều lắm.

Ai có thể nghĩ đến, mới hơn một năm trôi qua thôi mà gia đình cô lại thay đổi nhanh đến vậy. Tiểu Bảo Châu: “Mẹ ơi, cơm mẹ nấu là ngon nhất"

Cô bé chưa bao giờ tiết kiệm những lời khen ngợi với người khác, Thích Ngọc Tú cười, nói: “Nếu các con thích ăn, về sau mẹ sẽ làm nữa.

Tuy rằng đang giờ ăn cơm trưa, nhưng Thích Ngọc Tú vẫn vặn to radio, radio đang phát tin tức lúc mười hai giờ trưa. Thông báo cơ bản đều là về các nơi thu hoạch vụ thu, ở một vài nơi còn có người nào đó bị phát hiện ý thức kém...

Những chuyện như vậy đương nhiên đứa nhỏ nghe sẽ không hiểu hết được.

Nhưng Thích Ngọc Tú nghe lập tức hiểu được trong khoảng thời gian này, những tin tức như vậy thường xuyên được phát lên radio, hơn nữa, đối tượng lại không cố định ở một độ tuổi nào cả, nghĩa là không kể già hay trẻ.

Cô cũng biết loại gian lận này khó mà có thể kết thúc. Chỉ là nếu muốn kết thúc chắc phải chờ tới năm 76, còn hiện tại mới là năm 67 thôi.

Thời điểm này, đúng là trong giai đoạn những tin tức kiểu như thế này tràn ngập mọi ngóc ngách, mọi bản tin truyền thông, Thích Ngọc Tú vốn dĩ không thích nghe loại tin tức này, cô chỉ đơn giản đem tắt radio đi.

825 chữ

0.12292 sec| 2388.742 kb