Phán Đệ nhìn nét mặt của Thẩm An đang biến sắc, liền nói: “Thẩm An, chúng ta mau đi thôi.
Thẩm An lập tức hung dữ nhìn về phía Phán Đệ, nói: “Rút cuộc chị đứng về phía ai chứ? Nếu chị muốn đi thì đừng có tới tìm em nữa.
Chỉ là cắt tóc thôi mà, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ, làm gì phải gióng chống khua chiêng như vậy?
Toàn là một lũ thấp hèn.
Phán Đệ: “Chị... chị không phải có ý như vậy đâu? Con bé đỏ hốc mắt: “Chị không phải như thế"
Con bé vội vàng dỗ dành Thẩm An, nói: “An An, chị không phải như vậy, bất cứ khi nào chị cũng đều đứng về phía em mà"
Thẩm An dịu sắc mặt hơn một chút, nói: “Em miễn cưỡng tin tưởng những lời chị nói đó."
Phán Đệ vội vàng nói: “Vậy buổi chiều nay chúng ta đi đào đồ ăn nha?"
Thẩm An: “Em không muốn đi đào đồ ăn, chúng ta đi chơi đi"
Nhà Thẩm An có điều kiện, người lớn lại nhiều, tuy rằng cô bé là con gái nhưng cũng không cần phải làm bất cứ việc gì. Cũng bởi như thế nên cô bé rảnh rỗi hơn những đứa con gái khác trong thôn. Chỉ có mình cô bé mới được như vậy, người khác đời nào lại được thư thả như thế. Nếu Phán Đệ dám không làm việc, bà cô bé sẽ đánh đòn, mẹ lại càng muốn cho ăn đòn hơn.
Từ lúc có em trai, mẹ cô bé lúc nào cũng sống thẳng lưng, hiện tại ngay cả lúc nói chuyện cũng phải lớn tiếng.
Chỉ có điều đối xử với mấy đứa con gái nhà mình càng không ra gì.
Phán Đệ ghen ghét nhìn Thẩm An, lúc sau tựa hồ con bé nghĩ đến cái gì, nói: “Chỉ là sợ bà sẽ đánh đòn chị...” Con bé nhỏ giọng dỗ dành Thẩm An, nói: “Em họ à, hai đứa chúng ta đi cùng nhau được không? Chúng ta giả vờ đào đồ ăn, nhưng thực tế là chị sẽ chơi với em có được không?” Thẩm An liếc Phán Đệ, nói: “Vậy cũng được"
“An An, em thật là tốt, chị biết mà, em là người tốt bụng nhất, tuyệt vời nhất. Thẩm An khóe miệng cười nhếch lên, cô bé đắc ý nhìn về phía Bảo Châu, lại phát hiện chị ấy một chút cũng không hề để ý tới cô. Chị ấy đã ngồi ở trên bàn từ bao giờ, và không biết đang viết cái gì.
Trong lúc nhất thời, cô bé lại có chút bực mình.
Bảo Châu đang học tập rất chăm chỉ.
Đây cũng là một điểm khiến cô bé cực kỳ ghen ghét. Bởi vì Bảo Châu cùng Bảo Sơn học hành đều rất giỏi. Cô bé thực sự rất khinh thường bọn họ, cho nên khi thấy bọn họ học giỏi hơn mình, Thẩm An sẽ không mấy vui vẻ.
Phán Đệ nhìn sắc mặt Thẩm An thay đổi thất thường, trong lòng vô cùng phiền muộn, chỉ là con bé không tiện biểu hiện ra ngoài. Ở nhà cô bé chẳng bao giờ được ăn ngon, cơ hội duy nhất để cải thiện một chút sinh hoạt chính là dựa vào Thẩm An. Cũng vì lý do đó mà con bé mới phải dỗ dành Thẩm An thật tốt.
Con bé hừ một tiếng, nói: “Em xem con bé co rúm người lại kìa, cứ như thể làm vậy là học tập sẽ tốt ý."
Thẩm An gật đầu, cảm thấy lời này cũng đúng như những gì cô bé đang nghĩ. Phán Đệ lại nói: “Nếu An An em chịu khó học tập, khẳng định lợi hại hơn nhiều so với con bé đó.
Với lại, học tập bây giờ cũng không quan trọng quá mức, hiện tại không thể thi đại học, học giỏi thì làm được gì chứ? Điều kiện trong nhà không tốt thì chẳng phải học cho giỏi rồi cũng vẫn phải bận lòng vì cuộc sống hàng ngày hay sao? Nhưng nhà em như này, điều kiện cực kỳ tốt thì cho dù có học hay không cuộc sống cũng vẫn sẽ tốt đẹp mà thôi, đi học chính là tùy tiện giết thời gian mà thôi"
“Đúng vậy!"
Hai người cười nói vô cùng vui vẻ, lại không để ý thấy thầy giáo Chu đã đứng ở cửa. Thầy giáo Chu nhíu mày nhìn Phán Đệ, càng nhìn càng thấy không hài lòng với lời nói vừa rồi của Phán Đệ. Thầy ho khan một tiếng, bước vào cửa, nói: “Vào học thôi. Từ đầu đến cuối mặc kệ cho người khác có nói cái gì, Tiểu Bảo Châu vẫn vô cùng kiên định.
808 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo