Nói xong, cô bé nhảy nhót trở về phòng học của mình.

Tiểu Bảo Châu cùng mấy cô chị chơi rất vui, bạn cùng lớp của cô bé cũng có một vài bạn không tệ, Bình Bình cũng là một trong số đó, cô bé cứ hỏi đi hỏi lại mãi: “Mình thực sự có thể đến nhà cậu sao?"

Tiểu Bảo Châu gật đầu, Chiêu Đệ nhìn mấy đứa nhỏ đang nói chuyện, cô do dự một chút, cũng tiến lên, nói: “Bảo Châu, chị cũng có thể đến ư?"

Bảo Châu: “Mọi người đừng ngại, hoàn toàn có thể đến nhà em mà"

Thẩm An ngồi ở một dãy khác, nghiêng mắt nhìn Bảo Châu, cô bé nhỏ hơn Bảo Châu ba tháng tuổi, nhưng vẫn cùng một độ tuổi, tất nhiên cũng học cùng một lớp.

Chỉ là hiện tại trong lòng cô bé có chút không vui, cô bé không thích Điền Bảo Châu. Tuy rằng mẹ vẫn luôn dặn dò phải chơi vui vẻ cùng chị họ, nhưng cô bé vốn dĩ từ đầu đã không thích Điền Bảo Châu, cũng không rõ vì sao lại không thích, chỉ biết một phần là do chán ghét mà thôi.

Quái lạ đôi khi cũng không phải như vậy, đơn giản ngay cả cô bé cũng không biết nguyên do. Tuy rằng Thẩm An còn nhỏ nhưng cô bé cũng có chút hiểu chuyện.

Cả hai đứa đều là trẻ nhỏ, nhưng bác trai cả thật sự rất yêu thương Bảo Châu, đối xử với chị ấy rất tốt, thường xuyên đặt chị ấy ở trên vai rồi cũng đi khắp thôn, còn nói nếu ai dám bắt nạt con gái của bác ấy, bác ấy sẽ tới tận cửa tính sổ. Trước nay đều không màng thể diện.

Có điều, ba ba của cô bé lại yêu thương anh trai của cô bé hơn.

Người nhà cô bé ai cũng nói là yêu thương cô bé, nhưng trên thực tế chỉ yêu thương mỗi mình anh trai thôi. Sau này, khi bác trai cả không còn nữa, tuy cô bé cũng có chút buồn bã vì chuyện bác trai cả qua đời, nhưng trên thực tế, cô bé cũng mơ hồ cảm thấy đắc ý, để xem Bảo Châu còn dám khoe khoang nữa hay không. Chỉ có điều, bác trai cả đi rồi thì giờ lại có Bảo Sơn sẵn sàng che chở cho Bảo Châu.

Cô bé thật sự không hiểu, chính hắn đã là một ngôi sao chổi rồi, vậy mà vẫn muốn che chở Bảo Châu ư? Hơn nữa, Bảo Châu cũng sẽ che chở cho anh trai.

Tại sao Bảo Châu lại được có anh trai che chở cho như vậy, còn cô bé thì sao? Tại sao anh trai cô bé chỉ biết cả ngày đi bắt dế mà không quan tâm gì tới cô bé?

Tuy rằng Thẩm An không vui, nhưng trong lòng lại có một chút đắc ý, bởi vì nhà bọn họ có cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với nhà bác dâu cả. Bảo Châu làm sao được sung sướng như Thẩm An chứ? Vì giúp việc trong nhà mà Bảo Châu bị phơi nắng đen như hòn than nhỏ luôn rồi.

Có điều cô bé cũng chẳng đắc ý được bao lâu, điều kiện của nhà Bảo Châu càng ngày càng trở nên khá hơn nhiều.

Người khác có thể không biết nhưng theo những gì cô bé lén lút quan sát được, dạo gần đây cuộc sống của gia đình Bảo Châu rất tốt đẹp. Chỉ mới qua một mùa đông thôi mà chị ấy vừa cao lại vừa mũm mĩm hẳn ra, hơn nữa còn trắng nõn nà. Thậm chí năm nay chị ấy còn được đi học. Thẩm An cứ nghĩ tới chuyện đó là trong lòng lại cảm thấy không dễ chịu chút nào. Lớp bọn họ có hơn ba mươi học sinh, nữ sinh chiếm một nửa. Bởi vì Thẩm An là con nhà có điều kiện cho nên có rất nhiều nữ sinh khác vây xung quanh cô bé. Ví dụ như Phán Đệ, bất kỳ thời khắc nào con bé cũng đều ở trước mặt Thẩm An, trông chẳng khác nào là một đứa giúp việc. Thẩm An cảm thấy như vậy mới xứng đáng với mình.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Bảo Châu cho phép bản thân hơn Thẩm An cơ chứ? Bảo Châu đơn giản cũng chỉ hợp làm một đứa giúp việc như vậy thôi.

Bà của cô đã nói rồi, tất cả những người nhà bác dâu cả kia... tất cả bọn họ, trời sinh chính là có thân phận của người ở. Chị họ kia cũng vậy, nhất định sẽ trở thành một đứa giúp việc.

814 chữ

0.03898 sec| 2386.008 kb