Thích Ngọc Tú cảm khoái: “Mẹ nhớ rõ bác cả rất thích ăn thỏ hoang, nếu năm nay bác ấy trở về, chúng ta cũng có một món ngon để đãi khách."

Lời này không phải Thích Ngọc Tú nói bừa, mà Thích đại ca đúng là ba năm rồi chưa trở về nhà, không thể nào có chuyện năm nay cũng không chịu về.

Có điều tuy rằng Thích đại ca không về nhà nhiều năm liền, nhưng lúc nào cũng viết cho Thích Ngọc Tú rất nhiều bức thư, Thích Ngọc Tú nói cần tem, Thích đại ca rất cẩn thận tìm kiếm cho cô vô số các loại tem. Hơn nửa năm trở lại đây, Thích Ngọc Tú tự mua thêm ở bưu cục, cộng thêm một số do Thích đại ca bên kia gửi tới, ước chừng đủ để tạo thành một quyển sách sưu tập tem được rồi đấy!

“Vậy chúng ta sẽ giữ lại để cho bác cả ăn” Tiểu Bảo Châu nhanh nhảu nói.

Thích Ngọc Tú hơi hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào Tiểu Bảo Châu, Tiểu Bảo Châu cười hì hì thích thú.

Thích Ngọc Tú kéo bím tóc cô bé, nói: “Con qua nói với Điềm Nữu là ngày mai mẹ sẽ giúp mấy đứa nhóc đó cắt tóc nhé"

Vừa nghe thấy câu này, Tiểu Bảo Châu vội vàng nói: “Vâng ạ!"

Từ lúc đi học, Tiểu Bảo Châu có nhiều bạn bè hơn, bạn học cùng lớp với cô bé cho dù không thân cũng sẽ nói chuyện với nhau vài câu. Những đứa nhỏ này vốn rất kỳ quái, thử nhìn xem vốn dĩ quan hệ giữa chúng không tốt, thậm chí đã cãi nhau vài lần rồi, nhưng sau khi học chung một lớp, trò chuyện qua lại với nhau nhiều hơn thì có một số đứa đã từ từ chơi thân với nhau.

Tuy nhiên cũng có trường hợp không như vậy. Trên thực tế, bọn nhóc đối chọi với nhau nhiều hơn là chơi cùng nhau.

Khi mấy đứa nhóc có thể chơi cùng nhau, Tiểu Bảo Sơn cũng nở nụ cười nhiều hơn.

Những đứa nhỏ này vẫn còn rất trẻ con, chúng không biết mang thù. Nếu người lớn rơi vào tình trạng như vậy, cơ bản cả đời cũng sẽ không qua lại với nhau nữa, nhưng đứa nhỏ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó. Ngày hôm sau, Tiểu Bảo Châu chạy vội tới lớp năm ba tìm Điềm Nữu, nói: “Chị Điềm Nữu, buổi chiều chị nhớ qua nhà em nhé, mẹ em đã đồng ý cắt tóc cho chị rồi?

Điềm Nữu: “Thật vậy sao? Thật vậy sao?"

Cô bé hỏi đầy kích động, cô bé vẫn luôn cảm thấy kiểu tóc của Tiểu Bảo Châu thật sự rất rất đáng yêu, không hề giống mấy kiểu mà bọn chúng hay để.

Nếu cô bé cũng cắt tóc giống Tiểu Bảo Châu, có phải cô bé cũng sẽ trở nên đáng yêu giống như Tiểu Bảo Châu không?

Điềm Nữu: “Được, chị nhớ rồi, buổi chiều chị sẽ qua nhà em"

Tiểu Bảo Châu cười một tiếng, nói: “Chị nhớ ăn cơm nước xong xuôi hãy qua nhà em nhé"

“Bảo Châu..."

Bạn học Phụng Phụng của Điềm Nữu cũng đi lên hỏi: “Tiểu Bảo Châu, chị có thể đi cùng Điềm Nữu được không?"

Tiểu Bảo Châu gật đầu: “Được nha Mẹ cô bé đã đồng ý rồi, sẽ không để ý nhiều là cắt cho một người hay nhiều người đâu, Tiểu Bảo Châu kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: “Mẹ em rất lợi hại đấy nha.

Phụng Phụng: “Ái chà, thật là tốt quá"

Cô bé hào hứng: “Chị cắt tóc xong cũng sẽ trở nên xinh đẹp giống em vậy đó.

“Vậy là...” Một bạn nam trong lớp nhìn khuôn mặt đen xì của Điềm Nữu cùng Phụng Phụng, lại quay sang nhìn khuôn mặt trắng nõn của học sinh tiểu học năm nhất Điền Bảo Châu, tràn đầy hoài nghi nói: “Thực sự xinh đẹp có liên quan tới chuyện cắt tóc sao? Điền Bảo Châu càng lớn càng trở nên rất xinh đẹp mà.

Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng một cách đáng sợ.

Điềm Nữu: “Hừ!"

Phụng Phụng: “Hừ!"

Điền Bảo Châu: “Dĩ nhiên là em đẹp nhất rồi"

“Hiện tại mấy đứa nhỏ năm nhất đều tự tin đến vậy sao?"

Tiểu Bảo Châu nghiêm túc chớp chớp đôi mắt đen to tròn, lông mi khẽ run run, nói: “Còn nữa, nếu mà anh dám nói xem xấu xí thì em sẽ nói anh trai em đánh anh"

Con bé này thật là đáo để mà!

Tiểu Bảo Châu nhìn biểu cảm trên mặt mọi người, cười lớn: “Em chỉ nói đùa thôi mà"

809 chữ

0.04895 sec| 2389.859 kb