Trước kia Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu thường hay chạy lên núi chơi một mình, hai đứa nhỏ còn chưa thể cảm nhận rõ ràng được nơi đây, nhưng hiện tại khi bọn chúng đi học, có thêm nhiều bạn bè, cảm nhận này mới trở nên cực kỳ rõ ràng. Thích Ngọc Tú phát hiện ra, bây giờ cô vẫn phải lo lắng và xoay sở rất nhiều thứ cho nên ngày nào cũng trở nên vô cùng bận rộn.
Hơn nữa, thu hoạch năm nay của nhà bọn họ còn không bằng kỳ năm ngoái.
Tuy nhiên hai đứa nhỏ vẫn tạo ra rất nhiều giá trị cho gia đình.
Những đứa nhỏ thật ra cũng rất có tác dụng.
Buổi chiều, Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu không phải đi học, chỉ là bọn chúng không phải ngày nào cũng cùng các bạn nhỏ đi đào đồ ăn, lâu lâu còn phải ra ngoài phụ mẹ. Hai đứa nhóc còn phải sang đầu bên kia đặt bẫy nữa.
Cứ tầm chiều tối là qua bên đó xem một lần, tần suất bắt được động vật nhỏ cực kỳ cực kỳ cao. Không thể kể đến, ở đầu bên này, gà rừng thỏ hoang đều thoát khỏi bẫy vô cùng lợi hại, con nào con nấy vô cùng khôn khéo. Nhưng qua đầu bên kia thì không giống, hình như tại chúng chưa từng bị con người bắt bao giờ cho nên con nào con nấy đều ngây ngô như nhau.
Có đôi khi còn phát hiện được hai con cùng một bẫy, cũng không biết bọn chúng chui vào đấy bằng cách nào.
Thích Ngọc Tú cười thích thú, tổng kết lại: “Có lẽ là do người ở đầu bên kia được răn dạy nghiêm khắc là không được ăn những con thú hoang dã, cũng không ai đi bắt chúng cho nên chúng nó rất ngu ngốc."
Tiểu Bảo Châu chắp tay trước ngực, vui vẻ nói: “Con hy vọng bọn chúng ngốc nhiều hơn một chút, bởi vì nhờ có chúng ngốc như vậy mà nhà chúng ta mới được ăn nhiều gà rừng thỏ hoang” “Ăn thịt, ăn thịt, ăn thịt!” Tiểu Bảo Nhạc nghe đến thịt là vô cùng hào hứng nhảy cẩng lên. Chẳng có đứa nhỏ nào mà không thích ăn thịt.
Tiểu Bảo Châu cũng vui mừng xoay một vòng rồi cười nói vui vẻ lại còn hoạt bát.
Chỉ có một mình Tiểu Bảo Sơn điềm tĩnh hơn hẳn, quay sang nói: “Mẹ, chúng ta bắt nhiều động vật hoang dã như vậy, nếu chúng ta không ăn hết thì thịt của chúng để lâu có bị hỏng mất hay không?"
Năm nay rau dại nhà bọn họ hái được cũng không bằng năm ngoái, nhưng con mồi lại nhiều hơn không ít. Có được thành quả như vậy cũng không phải do bọn họ lợi hại hơn đâu, mà phần lớn là nhờ có bẫy sắt. Vốn dĩ lúc trước bọn họ cũng không biết tới loại đồ vật này, trong thôn chỉ có những người chuyên làm thợ săn mới biết đặt bẫy, người ta đương nhiên sẽ không nói chuyện này cho họ biết rồi.
Nhưng khi nhà bọn họ đi tới nhà Chị Khương Việt nạp điện, chị Khương Việt đã tìm cho bọn họ một video hướng dẫn cách đặt bẫy, chính bọn họ thử hai, ba lần sau đó mới thành công.
Tuy loại ‘mạng mà chị Khương Việt hay dùng không thể bắt cá, nhưng Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu đều cảm thấy đây là cái mạng thần kỳ nhất, thậm chí còn có thể học được rất nhiều thứ từ nó.
Bọn họ rất thích cái mạng này.
Có điều bắt được quá nhiều con mồi cũng không ổn cho lắm.
Bọn họ sợ bắt quá nhiều con vật lại không ăn hết sẽ khiến cho thịt của chúng bị hỏng.
Cho nên mấy ngày này chưa kể tới chế biến làm món gà xông khói, nhà bọn họ còn ăn thêm hai con.
So với thỏ hoang, mấy đứa Tiểu Bảo Châu đều thích ăn gà rừng hơn một chút, cho nên thịt thỏ để thừa lại rất nhiều. Mà trên núi dường như thỏ hoang nhiều hơn gà rừng, hơn nữa, loại động vật này nó sinh sản rất nhiều, khiến cho nhà Thích Ngọc Tú hiện giờ có rất nhiều những con thỏ hoang.
“Mẹ sẽ mang cho nhà dì hai con"
Dừng một chút Thích Ngọc Tú nói tiếp: “Những con còn dư lại thì đem ướp làm thỏ sốt cay sau đó để dành ăn dần"
Đây là món mà bọn họ học được ở đầu bên kia, trước đó chưa bao giờ bọn họ được nghe thấy món ăn này! Hiện tại chỉ cần nhìn video học thì món gì cũng sẽ chế biến được.
811 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo