Thích Ngọc Tú hỏi, cậu bé liền nói: “Con đúng là mập lên nhiều"

Tiểu Bảo Nhạc cười tủm tỉm: “Heo con lớn lên nhiều thịt, anh hai cũng lớn lên nhiều thịt.

Bảo Sơn: “...

Nhóc phồng má lên tỏ ra không hài lòng với việc em trai đem nhóc so sánh với heo.

So sánh chẳng hợp tình hợp lí gì cả.

“Cái thằng nhóc hư đốn này.

Bảo Nhạc chớp mắt to, nói: “Em có hư đâu. Em rất ngoan mà."

Thích Ngọc Tú xem bộ dạng Bảo Nhạc đang trêu chọc anh trai cười hề hề này, đột nhiên liền nghĩ đến viên kẹo đường kia, cô nói: “Cái này cho con nè.

Bảo Nhạc ngơ ra nhìn mẹ mình.

Thích Ngọc Tú nở nụ cười, nói: “Cái này Trần Trân cho con đó.

Tiểu Bảo Nhạc ngoa một tiếng thật dài. Cậu nhóc kinh ngạc nói: “Cậu ấy thật sự cho con sao?"

Thích Ngọc Tú cười: “Các con hứa hẹn gì với nhau thế?"

Bảo Nhạc đối mặt với mẹ, nhẹ nhàng gật đầu, thế là nhóc giải thích: “Con chỉ là nói chơi thôi không nghĩ tới cậu ấy sẽ cho con thật.

Thích Ngọc Tú: “Ngày mai nếu mà các con cùng nhau đi ra ngoài chơi, con nhớ mang theo một chút đậu phộng xào chia sẻ cho cô bé ấy cùng ăn nhé."

Cô dạy con rằng: “Hai đứa đã xem nhau như là bạn bè, vậy thì cũng nên có qua có lại"

Tiểu Bảo Nhạc gật đầu, nói: “Được ạ.

Nhóc lại gắp một miếng thịt, nói: “Con cái gì cũng thèm, cái nào cũng muốn ăn.

Đứa nhỏ còn khoa trương vỗ vỗ cái bụng béo của chính mình.

Thích Ngọc Tú cười nói: “Con cứ ăn đi, ăn nhiều lên để cho nhanh lớn. Các con ăn mau chóng lớn thì mẹ mới thấy vui được.

Cô gắp thêm đồ ăn cho con, nói: “Ăn thêm nhiều thịt vô."

“Vâng ạ"

Mặt khác khi mọi người vẫn còn đang ăn, Bảo Châu đã buông bát cơm xuống, bảo rằng ăn như vậy đã đủ no rồi. Bây giờ không giống trước kia ăn uống còn hạn chế, liều mạng không được để bụng đói, hiện tại chỉ cần ăn no là được, không nên cưỡng ép bản thân ăn thêm nữa. Bảo Châu chống cằm, vân vê bím tóc nhẹ nhàng, nói: “Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói với mẹ một chút.

Thích Ngọc Tú nói: “Có chuyện gì thế?"

Tiểu Bảo Châu: “Con có thể mượn mẹ cái kéo để dùng một chút được không?"

Thích Ngọc Tú: “? ??"

Cô kinh ngạc nhìn con gái, nói: “Con muốn dùng kéo làm gì?"

Tiểu Bảo Châu nghiêm túc: “Con muốn cắt tóc cho chị Điềm Nữu.

Cô nói: “Chị Điềm Nữu bảo tóc con rất đáng yêu nên muốn nhờ con cắt cho giống như vậy"

Thích Ngọc Tú:

Cô nghiêm túc: “Không được đâu.

Bảo Châu thất vọng gục đầu xuống, Thích Ngọc Tú nghiêm túc: “Con còn nhỏ, căn bản sẽ không biết cắt, con chờ mẹ nhanh chóng thu xếp xong vụ thu hoạch này, lúc đó con hãy đưa Điềm Nữu đến đây, mẹ sẽ cắt giúp con bé.

Tiểu Bảo Châu: “Sao ạ?"

Thích Ngọc Tú: “Mẹ có thể cắt cho cô bé"

Tiểu Bảo Châu: “Vậy thì tốt quá rồi ạ."

Khuôn mặt nhỏ háo hức, cô nhóc căn bản là muốn thử nhìn xem cắt tóc là như thế nào. Cô bé được nhìn thấy nhiều như vậy, chắc chắn sớm muộn gì cũng học theo được thôi!

Tuy rằng Thích Ngọc Tú không cho cô nhóc động tới kéo nhưng Bảo Châu kiên định cho rằng, chính mình sẽ dùng được kéo!

Khẳng định bản thân mình có thể dùng kéo!

Thu hoạch vụ thu rất nhanh đã kết thúc. Đối với các nông dân, khi thu hoạch vụ thu kết thúc cũng đồng nghĩa với một năm đã trôi qua thật mau.

Mùa xuân gieo trồng, mùa thu thu hoạch, hơn nửa năm thời gian đều trôi qua rất nhanh, việc nhiều đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày đều rất bận rộn, thời gian làm sao có thể trôi chậm được chứ? Thu hoạch vụ thu của đại đội đã kết thúc, Thích Ngọc Tú lập tức dành ra một ngày mang theo mấy đứa Tiểu Bảo Châu qua đầu bên kia, lại khiêng về ba túi thức ăn chăn nuôi dành cho heo.

Ngoại trừ thức ăn chăn nuôi dành cho heo, Thích Ngọc Tú còn mua quần áo cho mấy đứa nhỏ, cô cố gắng hết sức tìm kiếm mấy bộ quần áo phù hợp với đặc điểm ở đầu bên này nhất. Hơn nữa lúc mua quần áo cô còn cố tình chọn ba bộ quần áo giống hệt nhau để mua cho ba đứa nhỏ.

815 chữ

0.10125 sec| 2389.047 kb