Kẹo đường cũng là thứ hiếm hoi ít có, nhà lão Trần đông con, tiểu Trần Trân khó có được đồ ăn vặt như vậy, thế nhưng lại cho con của cô.
Thích Ngọc Tú thật là cảm khoái vô cùng.
“Con mình thế mà cũng kiếm được bạn rồi.
Vợ Đại Sơn vui tươi hớn hở nói: “Chị có thấy không, bọn trẻ ấy thế mà ngày càng kết được thêm nhiều bạn mới nhỉ?"
Thích Ngọc Tú gật đầu, chuyện này quả thật đúng là như vậy!
Cô cũng cảm thấy mình thua con mình về điểm này.
Vợ Đại Sơn nói: “Sau này chị sẽ thấy chính mình không hơn được mấy đứa nhóc ở nhà mình đâu.
Lúc chúng ta còn nhỏ thì thiếu thốn đủ điều, sau này bọn nhóc lớn lên mọi thứ cũng đầy đủ hơn trước. Em lúc trước cảm thấy chính mình cái gì cũng làm được, sau khi bọn trẻ dần lớn lên, em liền phát hiện ra bọn trẻ so chúng ta còn giỏi hơn rất nhiều. Cảm giác thật khó nói nhưng cũng thật vui mừng, ha ha ha"
Thích Ngọc Tú: “Con trai lớn nhà em thực sự cũng rất có khả năng giao thiệp"
Đa số bọn trẻ ở trong thôn này Thích Ngọc Tú cũng không có cơ hội tiếp xúc quá nhiều, nhưng cô nhìn thấy bọn chúng có thể đọc sách, học lên đến trung học thì có thể công nhận rằng phải thật sự rất giỏi mới làm được như thế. Mặc kệ là con lớn Lý Kiến Kỳ của nhà Đại Sơn hay là Trần Khả của nhà lão Trần. Mấy vấn đề cần hiểu biết này đầu óc của bọn trẻ khá là nhạy bén.
Nói đâu xa xôi trước mắt chính là chuyện nuôi heo này, cũng nhờ có bọn trẻ giúp đỡ mới càng thêm thuận lợi.
Thật sự mà nói cái này là nhờ vào đọc sách, không đọc sách thì không hiểu biết được như vậy.
Cũng có thể thấy là nhờ vào đọc sách và tiếp xúc từ bên ngoài nhiều thì mới mở mang tầm mắt. Thích Ngọc Tú: “Được rồi, chị không ở đây lâu thêm nữa. Ở nhà mấy đứa nhóc còn chờ chị về ăn cơm."
Thích Ngọc Tú ở đây nhìn thêm một chút rồi cũng nhanh chóng chạy nhanh về nhà.
Vừa về đến cửa nhà liền nhìn thấy Tiểu Bảo Châu đang ở trong sân chơi trò nhảy ô vuông, cô nói:
“Trời tối đen vậy rồi sao con còn ở bên ngoài chơi như vậy"
Bảo Châu cười hì hì: “A, mẹ về rồi, chúng ta vào nhà ăn cơm thôi.
Thích Ngọc Tú: “Ừm, ăn cơm thôi"
Cơm chiều là hai anh em Bảo Sơn Bảo Châu cùng làm, hai đứa nhỏ có thể vừa nấu cơm lại vừa hâm thịt.
Đừng nhìn bọn trẻ còn bé mà coi thường, chúng nấu cơm cũng không thua kém ai đâu, Khương Việt đã giúp bọn họ tải về mấy cái đoạn phim dạy nấu cơm, bọn trẻ đương nhiên cũng cùng mẹ ngồi xem, nhưng nhờ đó mà học được thêm không ít điều hay. Tất nhiên tay nghề bọn trẻ so với đầu bếp thì không so bằng rồi.
Nhưng cũng nhờ hay xem tài liệu nên thật ra mà nói thì mấy món ăn này so với người trong thôn nấu cũng khá ngon rồi.
Trừ thịt được hâm lại ra còn có một hộp cá hộp.
Một bữa cơm có cá có thịt.
Tuy rằng công việc một ngày của họ so với nhà người khác không giống nhau, cũng không phải là quá khổ, nhưng sức ăn của bọn trẻ cũng lớn. Mấy đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, miệng lớn sức ăn khoẻ, Thích Ngọc Tú nhìn thấy cũng không biết nói gì, trong đầu chỉ suy nghĩ lung tung. Trước tiên nói tới Bảo Sơn đi, lúc này chỉ mới làm việc được một năm mà quần của cậu nhóc ngày trước mặc vừa hiện tại lại ngắn lên một khúc.
Bảo Châu cùng Bảo Nhạc cũng không ngoại lệ, tuy rằng không thể nhìn thấy rõ rệt như là Bảo Sơn, nhưng điều hiển nhiên có thể nhìn thấy là quần cũng ngắn đi một khúc đáng kể.
Năm nay sau khi vụ thu hoạch chấm dứt, Thích Ngọc Tú vẫn còn nhiều việc, còn phải cho bọn trẻ đi sửa lại quần áo.
“Bảo Sơn à, cái áo này của con ngắn lên nhiều rồi, có phải đã không vừa nữa đúng không?” Chỉ xem tay áo là cô có thể cảm nhận được phần cánh tay hơi chật, Bảo Sơn gãi gãi đầu rồi gật đầu nói:
“Vâng ạ"
Trước kia cậu bé mỗi lần có ý gì đó đều sẽ không biểu hiện ra ngoài, bởi vì cậu nhóc biết nhà mình nghèo và còn khó khăn, nhưng hiện tại nhà mình đã không còn như trước kia nữa nên Bảo Sơn không còn giấu giếm như xưa nữa.
828 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo