“Thôi được rồi! Đại ca, con ở nhà nấu cơm nhé, nhưng cũng không được tham lam lạm dụng đồ ăn nhà thím Tú đó"
Lý Kiến Kỳ cười nói: “Vâng ạ"
Thích Ngọc Tú: “Làm nhiều món để chúng ta cùng nhau ăn, đừng làm riêng biệt thế thì lại phiền toái lắm!"
Vợ Đại Sơn chần chờ một chút, nói: “Quyết định vậy đi.
Nhà họ thương lượng xong, vợ Đại Sơn lôi kéo Thích Ngọc Tú, hào hứng nói: “Chị hôm nay có xem qua heo lần nào chưa? Đi, em dẫn chị đi xem, thật sự vượt quá mong đợi nha, em cảm thấy thức ăn chăn nuôi quá là tốt ấy chứ. Gần đây heo lại mập lên rồi, em cảm thấy tụi nó mỗi ngày đều tăng thêm cân"
“Đây rõ ràng là mê sảng, làm sao mà có thể mỗi ngày đều lên cân thịt được cơ chứ, chuyện này là không có khả năng mà. Đại Sơn cười nhạo vợ mình. Vợ Đại Sơn cũng không giận, nói tiếp: “Căn cứ vào đâu lại bảo là không thể được? Đúng là chúng ta tốn tiền mua thức ăn chăn nuôi, nhưng cái này hoàn toàn xứng đáng ấy chứ, mọi người nhìn xem, cũng là một con heo mà hai tháng lại lên hẳn hai ba mươi cân?"
Thật ra vợ Đại Sơn cũng chưa cân thử lần nào, căn bản không biết cụ thể tăng nhiều hay ít, nhưng chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể ước chừng được heo mập lên thấy rõ.
Mỗi khi nhắc tới heo nhà mình cô liền thích thú.
Thích Ngọc Tú: “Đi, chúng ta đi xem một chút"
Cũng không phải mỗi ngày cô đều tới, hầu hết thời gian đều là bọn trẻ trong nhà tới cho heo ăn, cho nên việc này đương nhiên cũng không rành lắm. Nhưng vừa nhìn thấy đàn heo, cô liền kích động, nói: “Thật là béo tốt quá.
Không cần phải nói nhiều, vừa thấy tận mắt đã có thể biết được, đợi đến lúc chúng lớn thêm xíu nữa nhất định sẽ là một đàn heo siêu mập.
Vợ Đại Sơn: “Nếu để hơn hai tháng nữa, ít nhất còn có thể tăng thêm tới mấy chục cân lận đấy"
Thích Ngọc Tú nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Chị cũng cảm thấy thế.
Cả ba nhà đều vì quyết định đúng đắn mà vui vẻ hơn, bọn họ đang xem heo thì Trần Trân từ trong lộc cộc chạy ra, đối diện với Thích Ngọc Tú xua xua tay, Thích Ngọc Tú: “Cháu làm sao vậy?” Khuôn mặt cô nhóc có điểm nghiêm túc, không giống như biểu cảm của mấy đứa trẻ cho lắm. Khả năng vì lý do này nên mấy đứa nhỏ trong thôn đều không tới gần cô bé đùa nghịch, tiểu Trần Trân: “Cái này cho thím"
Cô bé nghiêm túc nắm chặt tay thành nắm nhỏ, đem tay nhỏ đặt vào lòng bàn tay của Thích Ngọc Tú, ngay sau đó buông ra, thì ra là một viên kẹo đường.
Thích Ngọc Tú thắc mắc: “? ??"
Có lẽ nào, cô thật sự có sức hấp dẫn đến nỗi khiến mấy đứa nhỏ đều yêu thích hay sao?
Trong nháy mắt, Thích Ngọc Tú vô cùng cảm động, cô chính là nhất thời không thể nào tin mình được cô bé này yêu thích.
Tiểu Trần Trân: “Thím Tú, thực ra cái này là cho Bảo Nhạc đó ạ.
Thích Ngọc Tú:” Lại tự mình đa tình rồi.
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Trần Trân có vài điểm nghiêm túc, luôn dặn dò mãi: “Thím không được ăn vụng, càng không thể cho người khác, nhất định phải đưa cho Bảo Nhạc Thích Ngọc Tú: “Thím biết rồi.
Tiểu Trần Trân hào hứng, nói: “Vậy thím nói lại với cậu ấy, ngày mai cháu sẽ sang tìm cậu ấy chơi.
Thích Ngọc Tú: “Được rồi."
“Kẹo đường này ăn cực kỳ ngon!” Cô nhóc nhìn chằm chằm viên kẹo đường một hồi lầu, ngay sau đó lưu luyến dời tầm mắt, kiên định nói: “Thím phải đưa cho cậu ấy đó nhé.
Cô nhóc cứ sợ Thích Ngọc Tú sẽ không làm theo.
Thích Ngọc Tú tò mò hỏi: “Sau cháu không trực tiếp đưa cho Bảo Nhạc?"
Tiểu Trần Trân trả lời thẳng thừng: “Cháu sợ anh chị sẽ ăn hết mất!"
Cô bày ra bộ dạng “Tại sao nhóc con lại nghĩ như vậy”, nói: “Thím cũng đang sợ chính mình nhịn không được mà ăn luôn đây, kẹo đường này rất ngon.
Thích Ngọc Tú ngây ra một lúc, nhìn theo phản ứng của cô nhóc.
Tiểu Trần Trân lại không nói gì với Thích Ngọc Tú nữa, tung tăng lộc cộc chạy vào nhà, Thích Ngọc Tú nhìn viên kẹo đường trên tay, trong lòng chợt cảm khoái lên. Phải biết rằng, bọn trẻ trong thôn bọn họ hiếm khi được ăn cái gì ngon.
853 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo