Ấy thế mà chỉ mới ăn hai ngày đã bị Lý Kiến Kỳ bắt gặp. Nhóc tới đưa cơm thấy Thích Ngọc Tú ăn bánh bột ngô, vội vàng chạy lại phía Thích Ngọc Tú, vui vẻ nói: “Thím Tú, nếu thím tin tưởng nhà của con, không bằng mấy ngày nay giữa trưa có thể qua nhà của nhau cùng dùng bữa đi, con mấy đều được nghỉ cho việc thu hoạch vụ thu nên có thể ở nhà nấu cơm.
Đám nhóc bằng tuổi Lý Kiến Kỳ đều là học sinh trung học, thường có kỳ nghỉ nhân vụ thu hoạch cho nên mấy ngày nay nhóc đều ở nhà làm việc vặt, nấu cơm. Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Không cần đâu, thím tạm thời ăn thế này mấy ngày cũng được."
Lý Kiến Kỳ không nhúc nhích, nghiêm túc nói: “Thím Tú, năm trước đại đội khác lợi dụng mấy đứa nhỏ đến trộm đồ vật, làm cho công xã chúng ta mấy năm nay cũng không ai dám nhờ bọn trẻ đếnphụ giúp, Bảo Sơn Bảo Châu bọn nhóc chắc hẳn cũng sẽ không được nghỉ vụ thu hoạch. Bọn nhỏ về nhà đều đã đến giờ ăn trưa, nấu cơm lại mất thêm một khoảng thời gian, thời gian này cần nhất chính là sức khoẻ, thật sự nếu không được ăn uống đàng hoàng, e rằng thím sẽ không trụ được đâu. Thím nghe con đi!"
Thích Ngọc Tú chần chờ một chút, nghĩ ngợi, rốt cuộc nói: “Cũng đúng nhỉ, chờ lát thím tan tầm sẽ đem lương thực qua đó liền.
Nhưng cô cũng nói tiếp: “Ba đứa trẻ nhà thím thì không cần con quan tâm, chính bọn chúng ở nhà có thể tự ăn.
Lý Kiến Kỳ: “Vâng"
Vào ban đêm, Thích Ngọc Tú liền xách một túi bột ngô nhỏ còn có một túi cải mai tự làm và một ít thịt đi qua bên đó.
Nhà Đại Sơn rất kinh ngạc, vợ Đại Sơn hỏi: “Chị mang nhiều đồ ăn thế này qua đây có việc gì thế a?"
Thích Ngọc Tú: “Chị mấy ngày nay sẽ kết nhóm ăn cơm cùng mọi người, nếu vậy thì không thể không đem thêm lương thực qua được. Chị một ngày giữa trưa có thể ăn đến ba cái bánh bột ngô đấy!"
Đại Sơn:
Cô ăn cùng một sức ăn với hắn, à không, so với hắn còn có thể nhiều hơn nữa kìa.
Sau khi nhìn qua một lượt hắn cũng nói: “Chỗ thịt này......"
Thích Ngọc Tú: “Cải mai hầm với thịt ăn rất ngon"
“Nếu vậy thì không được, thịt trong nhà sao không để lại cho bọn trẻ ăn? Tại sao lại có thể mang qua đây......"
Thích Ngọc Tú: “Bọn trẻ cũng không phải làm việc nặng, cho chúng ăn gì cũng được, chúng ta làm việc như vậy rất mệt nên bồi bổ hơn một chút, hơn nữa cải mai ăn chung với thịt thì mới ngon được."
Nói đến cái món ăn này, nhà bọn họ thật đúng là ăn không quen. Nhìn thôi cũng không hiểu nấu như thế nào.
Hoàn toàn không nghĩ đây là món ăn ngon.
Lý Kiến Kỳ: “Nhà con còn chưa từng ăn qua mấy món này Thích Ngọc Tú sang sảng cười, nói: “Cái này thực ra ăn chung rất ngon đó, đây là quà ở phương Nam mà anh trai thím gửi lên cho, anh ấy mỗi năm đều phải gửi qua đây một ít, thím cùng chị gái cả hai nhà phân chia, hương vị đương nhiên sẽ không tồi, cháu hầm lên chung với thịt là biết liền, món này hương vị so với thịt cũng ngon không kém chút nào đâu"
Cô mở túi nhỏ, lấy một nắm tay lớn gạo từ bên trong túi nhỏ, cô nói: “Dự trữ một chút gạo để phòng ngừa có hết"
“Con biết rồi."
Vợ chồng Đại Sơn vô cùng kinh ngạc, vợ Đại Sơn thắc mắc: “Chị Tú à, đây là......"
Bọn họ đột nhiên cũng không biết phải nói thế nào.
Thích Ngọc Tú cũng không khoe khoang rằng mình giàu có, cô nghiêm túc nói: “Những lúc khác chị có thể ăn tạm bợ, nhưng là lúc này thì không được, thu hoạch vụ thu quá mệt mỏi. Người người nhà nhà đều chịu không nổi, nếu được ăn cơm, phải ăn no một chút mới được. Bằng không nếu chị mệt thì mọi chuyện trong nhà chị ai có thể lo liệu được đây?
Cô giống như nói giỡn: “Mỗi năm thu hoạch vụ thu chị đều ăn rất nhiều.
Nói như vậy, vợ chồng Đại Sơn cũng có thể hiểu được, nhà họ cũng giống như vậy.
Thân thể người cũng đâu phải làm bằng sắt đá đâu.
841 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo